Một buổi chiều nọ, ngoài cửa sổ lại đổ mưa nặng hạt.
Diêu Triết từ chỗ làm thêm trở về, chóp tóc và gấu áo đều đang nhỏ nước, làm loang lổ một vệt tối màu trên sàn nhà.
“Xin lỗi Tiểu Thanh, làm ướt sàn rồi.” Cậu ấy còn chưa kịp thay quần áo ướt đã định đi lấy cây lau nhà.
Tôi cầm khăn tắm nhẹ nhàng phủ lên đầu cậu ấy: “Vào tắm trước đi đã.”
“Được.” Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm quay lại dặn dò: “Nước trên sàn để tớ ra lau, cậu đừng trượt chân đấy.”
“Biết rồi.”
Khoảnh khắc này, tôi chợt thấy bóng dáng của mẹ trên người cậu ấy.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm. Tôi đang định đi lấy cây lau nhà thì nghe thấy giọng cậu ấy vọng ra: “Tiểu Thanh, đừng lau sàn, đợi tớ ra là được.”
Tôi: “...”
Cậu ấy có mắt thần xuyên thấu sao?
Diêu Triết tắm xong bước ra, việc đầu tiên là lau khô sàn nhà cẩn thận, rồi yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy chóp tóc cậu ấy vẫn còn đọng nước, nhíu mày hỏi: “Sao không sấy tóc?”
“Trời nóng, lát nữa là khô thôi.”
“À…”
Vẻ ngoan ngoãn của cậu ấy làm tôi nhớ đến đêm cậu ấy phát sốt, cũng ướt sũng như vậy.
Tôi do dự một lúc, vẫn hỏi ra điều đã giấu kín trong lòng bấy lâu: “Tối hôm đó… Tại sao cậu lại bị ướt đẫm như vậy?”
Diêu Triết sửng sốt một lát mới hiểu ra tôi đang nhắc đến hôm nào, ánh mắt cậu ấy chợt tối sầm, giọng cực kỳ khẽ: “Hôm đó dì Lâm nói cậu chưa về nhà, tin nhắn cũng không trả lời. Tớ đi ngang qua ngã tư thì nghe nói có tai nạn giao thông, có một học sinh bị thương… Tớ đã nghĩ đến cậu.”
Ngón tay cậu ấy vô thức xoắn góc áo: “Đó là con đường chúng ta thường đi. Mưa lớn lắm, nhưng tớ vẫn không kìm được chạy về. Lúc đó tớ đã nghĩ, giá như tớ có thể cứng rắn hơn, kiên trì đi cùng cậu về nhà thì tốt rồi…”
“Chờ khi tớ chạy đến hiện trường, thấy người đó không phải cậu, tớ mới thở phào nhẹ nhõm.”
“Lúc đó tớ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, là do tớ đã ép cậu quá chặt, nên cậu mới muốn thoát khỏi tớ.”
Cậu ấy nói một cách bình tĩnh, nhưng tôi lại như thấy hình ảnh thiếu niên loạng choạng chạy vội trong mưa lớn, thấy nước mưa và nước mắt hòa lẫn trên mặt cậu ấy khi xác nhận người bị nạn không phải là tôi.
Sự im lặng lan tỏa giữa chúng tôi.
Ánh mắt Diêu Triết dần trống rỗng, như thể lại quay về đêm mưa tuyệt vọng đó.
Tôi vội vàng ôm lấy cậu ấy, khẽ nói bên tai: “Mọi chuyện qua rồi, hiện tại tớ không phải đang ở đây rất tốt sao?”
Rất lâu sau, cậu ấy mới chậm rãi giơ tay ôm lại tôi.
“Ừm.”
“Tiểu Thanh, cậu thực sự muốn nói chuyện của chúng ta với dì Lâm sao? Tớ lo…”
“Đừng lo, mẹ tớ lại chẳng hiểu cậu quá rồi sao.”
“Nhưng chúng ta là đồng tính luyến ái… Mẹ cậu có thể chấp nhận tớ không?”
“Kỳ lạ?” Tôi nhìn Diêu Triết đang căng thẳng tột độ, “Không phải cậu nói muốn cưới tớ sao? Lẽ nào muốn đổi ý?”
“Sao có thể!” Cậu ấy ôm chặt tôi, giọng nói run rẩy rất nhỏ, “Cậu biết mà, Tiểu Thanh, tớ yêu cậu. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
“Tớ muốn cậu mãi mãi ở bên tớ.”
Lời thổ lộ dịu dàng dừng bên tai, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy.
“Được mà.”
END
