Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, tôi và hai bạn cùng phòng kia đã thân thiết hoàn toàn.
Còn về Diêu Triết, dù đã chia tay, tôi vẫn có thể duy trì quan hệ bạn cùng phòng hòa hảo trên bề mặt. Ngoại trừ những giao tiếp cần thiết, tôi cơ bản không chủ động nói chuyện với cậu ấy.
Ngày tháng cứ thế trôi qua bình yên, cho đến khi khoa chúng tôi hợp tác tổ chức hoạt động với Khoa Nghệ thuật.
Tôi đã bỏ qua một vấn đề then chốt: Trong Khoa Nghệ thuật, có rất nhiều… ừm, những người cùng giới tính với tôi.
Tối hôm hoạt động kết thúc, bóng hoàng hôn kéo dài trên khu giảng đường, một anh khóa trên mặc áo hoodie màu trắng ngà chặn tôi lại— là người phụ trách chụp ảnh cho hoạt động, cười lên có hai lúm đồng tiền nhạt, nhìn rất ngoan hiền.
“Quản Thanh, tên này đúng không?” Tay anh ấy vẫn cầm máy ảnh, ngón tay khẽ cọ vào cạnh màn hình.
“... Vâng.” Tim tôi thịch một cái, vô cớ hoảng hốt. Tôi điên cuồng lục soát trong đầu: Không mượn đồ của anh ta, không phá hỏng nhiệm vụ hợp tác… Giờ nói “Anh nhầm người rồi” còn kịp không?
“Họ này hiếm thấy thật đấy.” Anh ấy cười, tiến lên nửa bước, ánh hoàng hôn vừa vặn dừng trên mái tóc anh, nhuộm một màu vàng ấm.
“Đúng vậy.” Tôi lùi lại non nửa bước.
“Vậy…” Anh ấy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng đến chói mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút che đậy: “Anh thích em, chúng ta hẹn hò được không?”
Khoan đã! Chuyển tiếp nhanh quá vậy?! Hai câu làm quen trước đó với câu tỏ tình này có liên quan gì đến nhau không?!
“Cái này, à…” Tôi ngượng đến mức ngón chân có thể đào được ba phòng một sảnh trong chiếc giày thể thao, mắt lảng đi nhìn cây ngô đồng bên cạnh, “Học trưởng, chúng ta mới quen nhau ba ngày mà?”
“Quen bao lâu không quan trọng, thích mới quan trọng chứ.” Anh ấy lại tiến thêm một chút, giọng điệu mang theo vẻ nồng nhiệt không cho phép từ chối, “Đồng ý với anh nhé? Anh nhất định sẽ làm em thích anh.”
“À…” Đại não tôi đơ tại chỗ.
Sao lại có người trực tiếp đòi câu trả lời như thế? Hồi Diêu Triết theo đuổi tôi, đưa một chai nước cũng phải vòng vo ba bận, nói một câu “Tớ thích cậu” là mặt đỏ đến tận gáy.
Không hiểu sao, nhìn ánh mắt mong chờ của Học trưởng, rồi lại nghĩ đến khuôn mặt luôn trầm xuống của Diêu Triết, tôi quỷ thần xui khiến mà khẽ gật đầu.
Trên đường về ký túc xá, gió đêm thổi qua, tôi mới kịp bừng tỉnh, đập đầu mình một cái.
Quản Thanh, mày điên rồi à?! Cứ thế mà đồng ý ư? Bị ma nhập hay bị Học trưởng thôi miên vậy?!
Bạn cùng phòng thấy tôi thất thần, thò tay chọc chọc: “Quản Thanh, mày bị sao thế? Mặt đỏ vậy, bị nắng chiếu à?”
Tôi hít một hơi sâu, như tuyên bố một quyết định trọng đại, bình tĩnh mở lời: “Tao có người yêu rồi.”
Lúc nói, ánh mắt tôi không kìm được, lướt về phía giường Diêu Triết.
Cậu ấy đang ngồi trên ghế viết bài, lưng thẳng tắp.
“Choang!”
Tiếng vỡ giòn tan đột nhiên vang lên. Chiếc ly thủy tinh trên bàn Diêu Triết rơi thẳng xuống đất, nước theo khe gạch men chảy về phía tôi.
Cậu ấy luống cuống tay chân nhặt mảnh vỡ, đầu ngón tay bị cứa chảy m.á.u cũng không hề hay biết.
Tôi nhìn bóng lưng hơi run run của hắn, mặc kệ mấy đứa bạn cùng phòng đang ríu rít hỏi “Ai thế? Có đẹp trai không?”, tôi không nghe lọt một câu nào.
Không sai, tôi là cố ý.
Tôi chính là cố ý nói cho cậu ấy nghe.
Kể từ khi tôi tuyên bố hẹn hò với Học trưởng, thời gian Diêu Triết ở ký túc xá giảm đi thấy rõ.
Khi không có tiết, giường cậu ấy luôn trống, cứ như cố tình tránh né mọi cơ hội chạm mặt với tôi.
Nhưng không sao, chúng tôi đã chia tay rồi. Tôi tự nhủ.
Hôm nay, Học trưởng lại hẹn tôi đến quán cơm quen thuộc đó. Thật lòng mà nói, tôi hơi ngán rồi, nhưng vẫn chọn nơi này.
Lý do rất đơn giản: Vị trí quán này rất “an toàn”, trong phạm vi vài trăm mét, không có một khách sạn nào.
Nhớ đến chuyện tháng trước, tôi vẫn còn sợ. Hôm đó sau bữa tối, Học trưởng thăm dò đề nghị muốn thuê phòng với tôi, sợ đến mức tôi phải viện cớ chuồn đi ngay.
Chuyện là, tôi và Diêu Triết ở bên nhau ba năm còn chưa đi đến bước đó. Bảo tôi đột nhiên thân mật với một người mới quen không lâu, tôi thực sự không làm được.
Trong xương tủy, tôi là người cực kỳ sợ người lạ, chỉ khi ở bên cạnh người hoàn toàn tin tưởng, tôi mới có thể hoàn toàn cởi bỏ lớp phòng vệ.
