TÔI YÊU MỘT NGƯỜI MÙ LOÀ

Chương 2

Đông vừa chớm, mưa phương Nam ngưng thành sương, ẩm ướt vô cùng.

Đến cửa phòng tập nhảy đã gần trưa, tôi nhìn mặt mình qua gương chiếu hậu ở ghế lái.

Vàng vọt gầy gò, da bọc xương, gặp tình địch chắc chắn sẽ thua.

Tôi đành đội một chiếc mũ lưỡi trai đi xuống.

Người đang ngồi đợi trong phòng nghỉ ngẩng đầu lên khi tôi đẩy cửa bước vào.

"Anh là người của Kỷ Thần?"

"Bạn bè."

Tấm ảnh cũ không thể phục dựng được dung mạo và khí chất của người này.

"Anh hẹn tôi có việc gì?"

Tôi khoanh tay dựa vào tường, do dự một lát, lười biếng nói:

"Không có gì to tát, đến để làm mối thôi."

Thân hình người đối diện khựng lại, sự thù địch lập tức tan đi phân nửa.

Hình như không cần tôi nói rõ, mọi thứ đã rõ ràng trong lòng.

"Giang Hách, Kỷ Thần không nhìn thấy nữa rồi. Năm đó, cậu ấy rời xa cậu là vì không nhìn thấy."

Vẻ bình tĩnh trên mặt Giang Hách lập tức tan vỡ.

Đôi mắt mở to kinh ngạc đã chứng thực suy đoán của tôi.

Tôi nghĩ, nguyện vọng của cậu nhóc mù chắc có thể thực hiện được rồi.

 

back top