TRỢ LÝ VỪA CÂM VỪA ĐIẾC CỦA SIÊU SAO HÀNG ĐẦU

Chương 9: END

Tôi rời đi, rời khỏi thành phố đó.

Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, khi bộ phim đó đang được công chiếu.

Sở Ngôn gặp chuyện.

Video cậu ta bắt nạt người khác năm xưa bị tung ra, nữ diễn viên phụ hẹn hò với cậu ta trước đây cũng tung ảnh hẹn hò của cả hai.

Chuyện như vậy xảy ra trong thời gian phim công chiếu.

Đối với một diễn viên mới như cậu ta mà nói, chắc chắn là một đòn chí mạng.

Tôi cuộn tròn trong phòng ngủ ở quê nhà, xem tin tức mới nhất về Sở Ngôn.

Cậu ta hình như tiều tụy đi rất nhiều.

Chuyện hẹn hò một khi bị lộ, fan về cơ bản là từ bỏ, vì không thể nào thanh minh được.

Tôi ăn hết miếng khoai lang nướng cuối cùng.

Thu dọn đồ đạc.

Lên chuyến tàu cao tốc sớm nhất.

Đến thành phố của cậu ta.

Đứng trước căn hộ quen thuộc.

Nhấn mật khẩu, thuận lợi bước vào.

Công việc của Sở Ngôn đều đã bị đình chỉ.

Cậu ta ngồi ngoài ban công, tay cầm một chai rượu.

Ngồi chân trần trên sofa, tóc rủ xuống lòa xòa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta không quay đầu lại.

Nhàn nhạt nói một câu: “Tôi sẽ không xin lỗi người đó, tôi không bắt nạt cậu ta, mấy người dẹp cái ý nghĩ đó đi!”

Câu này chắc là nói với quản lý.

“Sở Ngôn, là tôi.”

Có lẽ giọng nói của tôi hơi xa lạ với cậu ta, cậu ta quay đầu lại.

Nhìn thấy tôi đứng ở huyền quan, còn mang theo vali hành lý.

Cậu ta rất vui mừng, muốn đứng dậy, nhưng mắt cậu ta lại chuyển hướng sang chỗ khác, không dám nhìn tôi.

“Anh còn biết đường quay về, tôi tìm anh mãi mà không thấy.”

“Tại sao anh lại bỏ mặc tôi, anh Trịnh?”

Giọng cậu ta khàn đặc.

Tôi biết cậu ta đã uống rất nhiều rượu.

Cũng phải, tôi sống ở vùng núi sâu, tôi không muốn cậu ta tìm thấy, cậu ta quả thực không thể tìm thấy.

Thấy tôi không nói gì, cậu ta nhìn tôi uống một ngụm rượu: “Hay là, anh đến để xem tôi làm trò cười.”

Tôi ngồi xổm trước mặt cậu ta, giật lấy chai rượu, đặt xuống sàn nhà đầy chai rượu rỗng.

Tôi đưa tay nâng cằm cậu ta lên: “Đúng vậy, tôi đến để xem cậu làm trò cười.”

“Tôi đang đợi cậu cầu xin tôi, giống như ngày xưa cậu cầu xin tôi ở lại bên cậu vậy.”

“Thằng nhóc, nổi tiếng được hai năm liền không biết trời cao đất dày rồi sao?”

Cậu ta nhìn tôi như một chú chó nhỏ, mắt đầy vẻ tủi thân.

“Anh Trịnh, tôi không muốn xin lỗi, nhưng tất cả mọi người đều ép tôi.”

Tôi cầm chai rượu uống một chút: “Chúng ta, không xin lỗi.”

Cậu ta cúi đầu: “Chuyện năm đó, lúc tôi đánh cậu ta có camera, lúc cậu ta bắt nạt tôi thì không có camera, tôi không thể giải thích rõ ràng được.”

“Tính tình tôi không tốt, ai cũng biết, chuyện tôi bắt nạt người khác hình như dễ tin hơn.”

Tôi lấy máy tính xách tay ra, mở một đoạn video.

Đó là phòng nghỉ của Sở Ngôn.

Nam diễn viên đó đã sàm sỡ cậu ta trước, lúc đó Sở Ngôn mới mười tám tuổi.

Vẫn là một diễn viên vô danh, quay phim đêm cả ngày, ngủ rất say.

Cho đến khi cậu ta tỉnh lại, nam diễn viên đó đã cởi quần áo của cậu ta.

Sở Ngôn nổi giận đánh cậu ta.

Nam diễn viên đó không hề sợ hãi, thậm chí còn cười nhạo cậu ta.

Nhìn là biết là tay lão luyện.

“Sở Ngôn, anh để ý cậu rồi, cậu có thể chiều chuộng anh không?”

“Sở Ngôn, cậu đẹp trai thật đấy, cậu là công hàng hiếm trong giới chúng tôi, được ăn cậu thì còn gì bằng.”

Nắm đ.ấ.m của Sở Ngôn vẫn siết chặt.

“Tôi không phải đồng tính, cũng không biết anh nói gì, anh cút ngay cho tôi, mọi người đều là đồng nghiệp, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ!”

Cho đến khi nam diễn viên đó nói một câu: “Mày nghĩ mày là ai hả? Sở Ngôn, mang theo cái tên trợ lý ngu ngốc của mày đi ăn xin đi!”

“Mày lừa ai thế! Mày không phải đồng tính?”

“Cái tên trợ lý vừa câm vừa điếc của mày nhìn là biết gay, hai đứa mày ngày nào cũng ở cùng nhau, ai biết có lăn lộn lên giường chưa!”

Sở Ngôn không thể chịu đựng được nữa, cậu ta đi ra hành lang đánh nam diễn viên đó một trận.

Khi tôi đến, một chiếc răng của nam diễn viên đó đã rơi ra.

Tôi rất tức giận, cầm cuốn sổ hỏi Sở Ngôn tại sao lại đánh nhau.

Sở Ngôn bực bội ném cuốn sổ nhỏ của tôi xuống đất.

Chỉ nói một câu: “Anh phiền phức quá, mau nộp tiền bảo lãnh đi, tôi muốn về nhà ăn cơm.”

Chuyện đó, vì cả hai đều là diễn viên vô danh, nên không ai quan tâm.

Nhưng bây giờ Sở Ngôn đã nổi tiếng.

Việc bị lôi ra nói lại cũng là chuyện bình thường.

Tôi nhìn Sở Ngôn đang suy sụp, nói với cậu ta: “Đừng khóc nữa, tôi đã gửi video cho quản lý rồi.”

“Bây giờ dư luận trên mạng đã thay đổi rồi, cậu bây giờ là nam thần mạnh mẽ của làng giải trí!”

“Các nữ diễn viên sẽ yên tâm hơn về cậu.”

Sở Ngôn: “Thế còn nữ diễn viên phụ kia thì sao? Tôi thực sự chỉ hẹn hò với cô ta vài lần, chưa lên giường.”

Tôi lấy điện thoại ra: “Cậu nghĩ tại sao tôi lại để tóc dài.”

Có vài bức ảnh, là tôi ôm Sở Ngôn, chụp rất mờ, đủ để giả mạo với nữ diễn viên phụ kia.

Sở Ngôn nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.

“Fan có tin không?”

Tôi nói: “Không cần tin hoàn toàn, chỉ cần làm cho mọi chuyện rối tung lên là được.”

“Ít nhất cậu sẽ không bị đánh gục hoàn toàn.”

Cậu ta lắng nghe giọng nói của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Anh Trịnh, anh đã tha thứ cho tôi rồi à?”

Cậu ta sờ tai tôi: “Chỗ này có nghe thấy không?”

Tôi gật đầu.

“Tôi biết cậu bảo cô giày cao gót màu đỏ đó gửi tin nhắn giải thích cho tôi rồi.”

“Việc để tin hot của cậu treo trên Weibo mấy ngày, không phải là muốn ép tôi quay về sao?”

“Bởi vì trên thế giới này, chỉ có tôi quan tâm đến sự nghiệp của cậu.”

Cậu ta ôm tôi vào lòng: “Anh Trịnh, tôi nhớ anh lắm, những lời tôi nói trước đây, anh đừng để trong lòng.”

“Anh không ở đây, họ đều bắt nạt tôi.”

Tôi ôm cậu ta vào lòng: “Có phải cậu vì lần bị quấy rối đó, nên mới ghét đồng tính không?”

Sở Ngôn: “Bây giờ vẫn ghét, anh Trịnh, anh không biết tôi đã dùng bao nhiêu dũng khí để ở bên anh.”

Cậu ta hỏi tôi: “Tại sao anh lại có camera giám sát phòng nghỉ của tôi?”

Tôi cười nói: “Hồi đó tôi nghe cậu nói không rõ, mỗi lần cậu đều phải nói rất to.”

“Tôi thấy antifan nói cậu ồn ào, rất vô lễ, nói cậu tính tình bạo tàn.”

“Tôi đã đặt camera di động ở những nơi chúng ta thường xuyên ở, cậu cần gì, tôi lập tức có thể lấy cho cậu.”

“Mỗi câu cậu nói, tôi đều muốn nghe rõ, Sở Ngôn.”

“Tôi không cho phép cậu cúi đầu, cậu là niềm kiêu hãnh của tôi, là người yêu của tôi.”

Cậu ta khóc òa lên ôm chặt tôi: “Anh Trịnh, xin lỗi, xin lỗi, để anh đợi tôi lâu như vậy.”

“Con đường phía trước, chúng ta cùng nhau đi nhé.”

Tôi ôm cậu ta nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cậu không khốn nạn, tôi sẽ tin cậu thêm lần nữa.”

Cậu ta nằm trong vòng tay tôi: “Anh yên tâm đi, anh Trịnh.”

“Trong tay anh toàn là thóp của tôi.”

 

END.

back top