TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 18

Nước trong hồ bơi trong veo thấy đáy, ánh đèn chiếu lên trên, sóng nước luân chuyển lấp lánh ánh sáng.

Lâm Cẩn nhìn quanh một vòng, phát hiện Tuế Ninh đang nói thầm gì đó với Lâm Lạc.

Lâm Cẩn bước nhanh đi tới, xách Lâm Lạc trông như một tên ngốc kéo hắn ra xa khỏi Tuế Ninh.

“Tuế Ninh, Kỷ Vân Chu hôm nay trong phòng bệnh suýt chút nữa c.h.ế.t vì nghẹt thở.”

Lâm Cẩn đối diện Tuế Ninh, ánh mắt không tốt, như thể đang hùng hổ tra hỏi một tên tội phạm.

Buổi giảng bài của Tuế Ninh bị cắt ngang,, cậu khó chịu ngước mắt: “Mỗi lần Kỷ Vân Chu xảy ra chuyện, tại sao cậu luôn hỏi tôi đầu tiên, tôi là cảnh sát hay bác sĩ sao?”

Chất vấn cậu thì thôi đi.

Lại còn mang đến cho cậu một tin tức tệ hại như vậy.

Kỷ Vân Chu sao còn chưa chết.

Lâm Cẩn nói: “Kỷ Vân Chu nói, là cậu đã rút ống thở của anh ấy, còn đặt gối đầu lên đầu anh ấy.”

“Cậu có chứng cứ sao?” Tuế Ninh đứng dậy, nhìn thẳng vào Lâm Cẩn: “Camera giám sát có thấy là tôi làm không?”

Lâm Cẩn cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuế Ninh.

Viện trưởng bệnh viện kia là dượng ruột của Tuế Ninh, tự nhiên sẽ bao che Tuế Ninh. Người nhà Tuế Ninh cắm rễ sâu trong giới y học ở thành phố H, nếu nhất quyết truy cứu, kết quả thiệt hại phân nữa vẫn là hắn và Kỷ Vân Chu.

“Cậu…” Lâm Cẩn nói: “Trước kia Kỷ Vân Chu đối với cậu tốt như vậy, hận không thể moi t.i.m ra cho cậu, cậu sao có thể đối xử với anh ấy như vậy?”

Tuế Ninh gãi gãi mũi: “Tôi cũng có nói tôi muốn đâu.”

Không cần thiết phải cho cậu những thứ vô dụng đó.

Lâm Cẩn tức giận nắm chặt tay, hắn nhìn chằm chằm Tuế Ninh hồi lâu.

“Tuế Ninh, cậu thay đổi rồi.”

Tuế Ninh trước kia chính là một thiếu gia quý giá ngây thơ ngu xuẩn, được nuôi trong nhà kính, không biết sự đời khó khăn, không dính khói lửa trần gian. Kỷ Vân Chu chỉ cần dùng vài câu, là có thể dỗ cậu xoay như chong chóng.

Điều đó khiến Lâm Cẩn rất khinh thường.

Nhưng Tuế Ninh hiện tại không giống nữa.

Hắn có thể nhìn ra một luồng khí chất trong đáy mắt Tuế Ninh, luồng khí chất kia giống như một tấm chắn sắc bén không chê vào đâu được, khiến người ta rất khó tìm thấy nhược điểm.

“Anh trai, hai người đừng cãi nhau.”

Lâm Lạc đứng giữa hai người, dang tay ra: “Mọi người gặp nhau là duyên, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”

Những lời ngu ngốc của Lâm Lạc khiến Lâm Cẩn tức giận, hắn giơ tay vung lên đẩy Lâm Lạc ra, không ngờ dùng sức quá mạnh, đẩy Lâm Lạc trực tiếp rơi xuống hồ bơi.

“…”

Tuế Ninh nhìn về phía hồ bơi.

Không ngờ cảnh tượng cẩu huyết kinh điển này vẫn xảy ra.

Đại thiếu gia thẹn quá hóa giận, đẩy chân thiếu gia xuống hồ bơi.

Trước cửa sổ sát đất lầu hai.

Mạnh Nguy bưng ly rượu, tựa vào cửa sổ xem kịch.

“Chậc chậc chậc, vị hôn thê của cậu và tình địch của hắn cãi nhau, sắp động thủ luôn rồi kìa.”

Thẩm Vọng Hàn dựa trên sofa, lười nhác liếc mắt một cái.

“Anh em à, cậu bỏ nhiều tâm tư vào Tuế Ninh như vậy, hắn còn đang cùng tình địch ồn ào đến quyết liệt, chẳng lẽ cậu không thấy đầu mình hơi xanh sao? Chẳng lẽ không thấy Tuế Ninh có chút không biết điều…”

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn lạnh lẽo nhìn Mạnh Nguy, khiến người xem sởn gai ốc.

Mạnh Nguy lập tức ngậm miệng.

Lâm Lạc là người không biết bơi, căn bản chật vật vùng vẫy trong hồ bơi, sặc không ít nước, trông khổ sở và chật vật.

Sau đó, ngoài cửa sổ truyền đến “Bịch” một tiếng.

Thẩm Vọng Hàn ngước mắt nhìn lại, Tuế Ninh đã nhảy xuống nước.

Tuế Ninh cầm một chiếc vòng bơi hình con vịt màu vàng, một tay nắm cổ áo Lâm Lạc, đặt hắn lên chiếc vòng bơi.

Tuế Ninh kỳ thật còn nhỏ hơn Lâm Lạc ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn trong hồ bơi, kéo Lâm Lạc không dùng nhiều sức lực, nhưng lại mang đến một cảm giác kiên định về sức mạnh.

“Oa—” Lâm Lạc ghé vào mép hồ bơi phun ra mấy ngụm nước, hắn lẩm bẩm: “Cảm ơn cậu nha Tuế Ninh, không ngờ cậu không chỉ học giỏi, mà bơi lội cũng tốt như vậy, chờ tôi nghỉ nhất định phải đi đăng ký một lớp học bơi.”

“Ha.” Lâm Cẩn cạn lời, hắn nói: “Hiện tại tôi lại thành người xấu đúng không.”

Quần áo Tuế Ninh ướt đẫm, cậu lắc lắc mái tóc ướt.

“Lâm Cẩn, thành tích học tập của cậu quả thật tốt hơn tôi, nhưng tôi khuyên cậu bớt xem phim thần tượng đi. Nếu cậu thích Kỷ Vân Chu, bây giờ nên đến chăm sóc anh ta đi.”

Tuế Ninh thở dài, đỡ cánh tay Lâm Lạc giúp hắn đứng dậy.

Quần áo cậu dính sát vào da thịt, cả người đều rất khó chịu.

Tuế Ninh nhàn nhạt xoay người, chỉ muốn nhanh chóng về nhà thay quần áo.

Nhìn Tuế Ninh trước mắt, cứ như chim sẻ vàng đột nhiên thoát khỏi vũng bùn, sau khi rửa sạch dơ bẩn trên người, lại trở về chiếc lồng chim tinh xảo tráng lệ kia.

Không còn tranh đoạt với những con giun dơ bẩn, mà là an tâm hưởng thụ sự sủng ái của Thượng Đế.

Dường như chỉ có một mình Lâm Cẩn vẫn sa lầy trong vũng bùn tranh giành.

Lâm Cẩn không cam lòng.

Dựa vào cái gì.

Khiến hắn trông kiệt sức và chật vật như vậy.

Hắn tiến lên nắm tay Tuế Ninh lại, hạ giọng tra hỏi: “Cậu không thích Kỷ Vân Chu? Cậu vì sao hận anh ấy, thậm chí muốn gi-ết anh ấy…”

Tuế Ninh hất tay Lâm Cẩn ra.

“Buông ra, cậu mà còn nói bậy như thế, tôi sẽ bảo anh trai tôi kiện cậu tội phỉ báng đó.”

Tuế Ninh nói xong, đi về phía trước vài bước.

Một chiếc áo khoác rơi xuống trên người cậu, quấn lấy cậu như bọc một chiếc bánh chưng.

Sau đó, cậu bị Thẩm Vọng Hàn bế xốc lên vai trong tư thế treo lơ lửng.

Tuế Ninh hoảng sợ, nắm chặt vai Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn bước chân vững vàng, bàn tay lớn nâng m.ô.n.g Tuế Ninh, cảm nhận được xúc cảm mềm mại đến cực điểm.

Giọng hắn trầm thấp: “Đưa em đi thay quần áo, như gà rớt vào nồi canh rồi.”

Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn đặt vào trong xe, điều hòa bên trong xe mở đến mức lớn nhất, hơi ấm nhanh chóng tràn ngập, xua đi cái lạnh trên người Tuế Ninh.

Thẩm Vọng Hàn cởi áo khoác và áo len ngoài của Tuế Ninh, chỉ để lại cho cậu chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt.

“Anh… anh làm gì!”

Thân hình Tuế Ninh mảnh khảnh, áo sơ mi dính sát vào da thịt cậu, làn da trắng tuyết lộ ra sắc hồng phấn, cứ như một món quà được đóng gói tỉ mỉ, quyến rũ người ta mở ra nếm thử.

Cậu co hai chân lại, bất lực rụt về phía sau.

Hô hấp Thẩm Vọng Hàn trở nên nặng nề, yết hầu hắn cuộn lên liên tục, cuối cùng trùm một chiếc áo khoác khô ráo lên cho Tuế Ninh.

“Trước kia tôi sao không biết em tốt bụng đến vậy nhỉ, Tuế Ninh.”

Thẩm Vọng Hàn lấy ra chiếc khăn lông khô màu trắng, cởi giày và tất của Tuế Ninh, nắm lấy đôi chân trắng như tuyết của cậu, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ráp ấn lên lòng bàn chân cậu.

Lực đạo không nặng, cũng không nhẹ.

Tuế Ninh lập tức phản xạ có điều kiện co ngón chân hồng hào lại, còn không quên tố cáo hắn.

“Đau.”

Mắt Tuế Ninh ướt át, xấu hổ và bực bội nhìn về phía hắn.

Thẩm Vọng Hàn cúi mắt sâu thẳm, dùng khăn lông bọc cậu lại.

Sau đó, hắn khởi động động cơ.

Bên trong xe tràn ngập hương hoa nhài, mùi hương thanh nhã câu lấy dục vọng dơ bẩn trong lòng Thẩm Vọng Hàn, lần này tốc độ xe của hắn trực tiếp tăng vọt lên 100.

Tuế Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn bên cạnh, đuôi mắt cậu đỏ ửng, giọng nói sợ hãi yếu ớt.

“Anh… anh chậm một chút.”

Thẩm Vọng Hàn trực tiếp ôm Tuế Ninh đặt lên ghế sô pha trong đại sảnh nhà họ Tuế, sau đó nhìn thẳng Tuế Ninh vài giây, rồi xoay người rời đi.

Hứa Thập An vẫn còn mơ hồ, anh vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn, rồi lại nhìn về phía con trai mình.

Cửa phòng ngủ bị khép hờ.

Trong nhà tối tăm, chỉ có trước cửa sổ sát đất còn ánh lên đèn đóm truyền đến từ xa.

Thẩm Vọng Hàn dựa trên sofa, uống một ngụm rượu mạnh.

Trong tay hắn nắm chặt bộ quần áo ướt, xúc cảm hơi lạnh, nhưng lại tản ra mùi hương mê người.

Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà, Thẩm Vọng Hàn dùng tay kia nhấc máy.

Là Tuế Ninh gọi đến.

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn trở nên sâu lắng, hắn nhấn nút nghe.

“Alo?”

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói mềm mại thăm dò.

Tựa như một sợi lông vũ, cào vào tim người ta khiến lòng ngứa ngáy.

“Thẩm Vọng Hàn.”

“Ừm… Tôi đang nghe.”

“Cảm ơn anh hôm nay đưa tôi về.” Tuế Ninh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng sẽ không quên nói lời cảm ơn, đơn thuần thiện lương, trong sáng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn chiếm hữu.

Muốn lây nhiễm.

Hô hấp Thẩm Vọng Hàn dần dần trở nên nặng nề, đuôi mắt hắn vương màu hồng, yết hầu cuộn lên liên tục, mồ hôi lăn xuống trên mặt hắn, mày nhíu lại.

Tuế Ninh nghe ra giọng Thẩm Vọng Hàn không giống bình thường.

Tưởng rằng Thẩm Vọng Hàn bị cậu đánh thức.

Cậu nhanh chóng nói vào trọng điểm, nhỏ giọng: “Cha tôi hỏi tôi, bộ quần áo khoác của tôi đi đâu rồi, có ở chỗ anh không?”

“Ừm.”

“Vậy anh… vậy ngày mai anh rảnh thì trả lại cho tôi được không?”

Thẩm Vọng Hàn ngửi mùi hoa nhài, tin tức tố nồng đậm trên người hắn bá đạo chiếm cứ mùi hương đó, quấn quýt giao thoa.

“Nói sau.”

 

back top