TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 47

Ngày hôm sau.

Tuế Ninh với gương mặt hơi tiều tụy đi thi môn cuối cùng.

Sau ngày hôm nay cậu về cơ bản là được nghỉ đông.

Tuế Ninh nắm bút múa bút thành văn, cậu viết xong câu hỏi chủ quan cuối cùng, lật bài thi về trang đầu tiên, nghiêm túc kiểm tra lại một lần.

Kiểm tra xong, cậu thấy hơi nhàm chán.

Cậu lấy bút đen ra, cúi đầu vẽ một con rùa con trên giấy nháp.

Vẽ xong, hài lòng giơ lên xem.

Ánh mắt cậu thoáng nhìn, phát hiện Lâm Cẩn cũng đến, hắn đang ngồi ở hàng đầu tiên phía bên phải phòng học.

Cũng đã điền xong đáp án.

Kỳ thật việc nào ra việc đó, Lâm Cẩn rất ưu tú, thành tích cơ bản luôn dẫn đầu, hàng năm đều có thể nhận được học bổng quốc gia, chỉ là ánh mắt chẳng ra gì, không hiểu sao còn luôn thích so sánh với cậu.

Đương nhiên, Tuế Ninh nhất định sẽ không thích một người đã từng muốn gi-ết cậu.

Cậu chán ghét Kỷ Vân Chu, cũng chán ghét Lâm Cẩn.

Chán ghét những người đã từng xuất hiện trong ác mộng của cậu.

Nhưng ác mộng của cậu đã trở thành quá khứ.

Tuế Ninh biết, Kỷ Vân Chu rất nhanh sẽ phá sản trở thành người bị thi hành án, còn gia thế của Lâm Cẩn cũng sẽ bị công khai đuổi ra khỏi nhà.

Và sự sợ hãi cùng hận ý lúc trước của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ được trả lại.

Tuế Ninh nộp bài thi trước thời hạn, khoảnh khắc cậu đi ra khỏi cửa phòng học.

Lâm Cẩn cũng vừa ngẩng đầu lên.

Môi hắn trắng bệch, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt cũng trở nên c.h.ế.t lặng lạnh nhạt.

Tuế Ninh thu hồi tầm mắt, cậu nhìn thẳng phía trước, bước chân vững vàng.

Hôm nay không có gió, không lạnh như mấy ngày trước.

Tuế Ninh đi ra cổng trường, phát hiện đối diện đường cách đó không xa có bán kẹo hồ lô.

Cậu nhìn trái nhìn phải, đeo cặp sách liền ngồi xuống bên cạnh quán nhỏ, mua hai cây kẹo hồ lô trái cây.

Tuế Ninh cắn một miếng xoài, ngọt mà không ngấy.

Đôi mắt cậu lập tức trở nên sáng lấp lánh, vừa ăn vừa xem dòng xe cộ ven đường.

Chờ cậu ăn xong cây thứ nhất, tính ăn cây thứ hai thì, một bàn tay giật lấy kẹo hồ lô của cậu.

Tuế Ninh vội vàng ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Vọng Hàn rũ mắt nhìn cậu, cắn một miếng kẹo hồ lô của cậu.

Tuế Ninh là người giữ đồ: "Anh làm gì?"

"Tối hôm qua gọi điện thoại cũng không chịu nghe, hôm nay trốn ở đây ăn vui vẻ thế này đúng không, Tuế Ninh." Thẩm Vọng Hàn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tuế Ninh nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trên tay hắn: "Ai bảo anh nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của em, hơn nữa... hơn nữa em tại sao nhất định phải nghe điện thoại của anh vào buổi tối."

Tuế Ninh vừa dứt lời, Thẩm Vọng Hàn lại cắn thêm một miếng kẹo hồ lô của cậu.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn chăm chú nhìn Tuế Ninh, ánh mắt thấp thoáng tối tăm.

"Tuế Ninh, em hôm nay có chút không giống."

Tuế Ninh bị nhìn đến cúi đầu, lo lắng bị nhìn ra điều gì đó, "Có sao, không... không có mà, có gì mà không giống."

Tuế Ninh sờ sờ cổ mình, ánh mắt né tránh.

Đáy mắt Thẩm Vọng Hàn cất giấu sự nóng bỏng và tham lam, hắn đặt kẹo hồ lô lên đĩa.

Tuế Ninh muốn đưa tay đến lấy, lại bị hắn một tay bao lấy.

"Đừng ăn nữa, anh đưa em đi nếm thử món ngon hơn."

Tuế Ninh rụt tay lại, trên mặt hiện lên sự kháng cự: "Em không đi, em sắp ăn no rồi."

"Nghe nói quán rượu kia cũng không tệ, hơn nữa nồng độ cồn không cao, uống không dễ say."

Thẩm Vọng Hàn nói xong, Tuế Ninh có chút do dự.

"Vậy em muốn đóng gói mang về nhà uống."

Thẩm Vọng Hàn gật đầu, nóng rực nhìn chằm chằm Tuế Ninh nói: "Được, em dọn cả thùng về nhà cũng không thành vấn đề."

Tuế Ninh lúc này mới cảnh giác ngồi lên xe của Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn lái xe hướng về phía trang trại rượu, phong cảnh trên đường tuyệt đẹp, hai bên đường cây ngô đồng mọc thẳng tắp.

Nhưng gương mặt Tuế Ninh lại hơi nóng lên.

Cậu hối hận.

Không nên tham ngụm rượu kia.

Pheromone của Thẩm Vọng Hàn không biết vì sao lại nồng đậm hơn so với trước đây.

Omega rất dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha cấp cao, đặc biệt là Omega trong kỳ động dục lần đầu.

Gương mặt cậu đỏ bừng, cả người mềm nhũn, ánh mắt mơ màng, phiếm hơi nước quyến rũ.

Thẩm Vọng Hàn lái xe dừng lại trong gara biệt thự nhà mình, cửa gara đóng chặt.

Ánh sáng bên trong xe tối tăm, pheromone của Tuế Ninh tràn ngập bên trong xe.

Thẩm Vọng Hàn ngửi mùi hương bên trong xe, hắn nhìn thẳng về phía Tuế Ninh.

Hắn giơ tay, chậm rãi tháo dây an toàn cho Tuế Ninh. Ghế ngồi lùi ra sau, làm Tuế Ninh ngửa người dựa vào.

"Tuế Ninh, anh phát hiện em có gì đó không giống."

Thẩm Vọng Hàn si mê nhìn về phía khuôn mặt quyến rũ của Tuế Ninh, một tay chậm rãi đặt ở sau lưng cậu.

Hắn yêu thích không buông tay.

"Em hôm nay đặc biệt thơm."

Ý thức Tuế Ninh trở nên mơ hồ, vành tai cậu ửng hồng.

"Ô."

Thẩm Vọng Hàn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cổ trơn bóng của Tuế Ninh.

Nụ hôn của hắn lan rộng hướng lên trên.

Đêm qua Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm theo dõi đến tận khuya, cho đến khi Tuế Ninh ngủ say mới dời mắt.

"Tay em nhỏ như vậy, hai ba phút thì có tác dụng gì."

Thẩm Vọng Hàn một tay hôn lên má Tuế Ninh, ánh mắt nóng bỏng: "Thế nhưng qua em thật đáng yêu."

Ánh đèn bên trong xe theo đó bật sáng, ánh sáng chiếu rọi lên mặt hắn.

Thẩm Vọng Hàn hôn khóe môi Tuế Ninh, giọng hắn trầm thấp, mang theo hơi thở hormone.

Trong gara đặt mười mấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, yên tĩnh lại rộng rãi.

Thẩm Vọng Hàn vươn tay cho Tuế Ninh xem, bàn tay hắn to rộng, ngón tay thon dài, từng đốt rõ ràng, cánh tay cường tráng, có vẻ cực kỳ có lực cảm: "Tay anh rất dài."

Thẩm Vọng Hàn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cậu:

"Bảo bối."

 

 

back top