Đến nơi, Tuế Ninh chào tạm biệt Lộc Gia Duẫn, quay người ngẩng đầu nhìn về phía cổng khách sạn.
Khách sạn này có hơn 100 tầng, kiến trúc mang phong cách cung điện cổ điển, xa hoa phô trương.
Quầy tiếp tân được chế tạo từ một khối gỗ sẫm màu nguyên khối, các góc cạnh bằng đồng thau phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ. Nhân viên phục vụ mặc áo khoác dáng dài, bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi.
Tuế Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Hình như cậu đến hơi sớm.
Nhà họ Thẩm hẹn giờ là 6 rưỡi, nhưng bây giờ mới 5 giờ.
Khách sạn này là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, vì vậy Giám đốc sảnh chính ngay lập tức nhận ra Tuế Ninh, cười tươi tới đón: “Tuế thiếu gia, ngài đã đến rồi, xin mời đi theo tôi.”
“Vâng.”
Giám đốc sảnh dẫn Tuế Ninh đến thang máy VIP: “Tôi giúp ngài xách cặp sách nhé.”
Tuế Ninh lịch sự nói: “Không cần đâu, tôi tự xách được.”
“Vâng.” Giám đốc sảnh cúi người cười. Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 101: “Tiệc tối vẫn đang được chuẩn bị, mời ngài đến phòng chờ nghỉ ngơi một lát.”
Tuế Ninh gật đầu, đi theo Giám đốc sảnh đến cửa phòng chờ.
Cậu đi dọc hành lang dài, ngước mắt nhìn lên. Xa xa có một quầy bar ngoài trời rộng mở. Nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, cậu thấy bóng dáng Thẩm Vọng Hàn.
“Thẩm tiên sinh ở ngay bên trong. Ngài có cần tôi đi vào cùng không?”
Tuế Ninh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, lắc đầu: “Không cần.”
Sau khi Giám đốc sảnh rời đi, cậu đi bộ nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy chậm đến trước cửa kính của quầy bar ngoài trời.
Quầy bar ngoài trời không chỉ có một mình Thẩm Vọng Hàn. Trên quầy bar mở mấy chai rượu, mấy người bạn thân của hắn đang ngồi vây quanh, mỗi người bên cạnh đều có hai Omega ăn mặc gợi cảm, cùng nhau đùa giỡn và uống rượu.
Khung cảnh xa hoa lãng phí.
Thẩm Vọng Hàn ngồi một mình trên ghế sofa.
Đường cằm hắn căng thẳng, lông mày cau lại rất thấp, che đi cảm xúc đáy mắt. Hắn tùy ý dựa lưng, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.
Mạnh Nguy và mấy người bạn thân nói chuyện bâng quơ ở cách đó không xa, không dám tiến lên quấy rầy.
Mạnh Nguy có vẻ hơi say, hắn tò mò tiến lên: “Anh em à, theo tôi, chuyện của cậu và Tuế Ninh, hên xui lắm. Người ta nói chân trời nào chẳng có cỏ thơm (thiên nhai hà xứ vô phương thảo), người ta không thích cậu, việc gì cậu phải cưỡng cầu chứ, đúng không?”
“Cút.” Giọng điệu của Thẩm Vọng Hàn không hề d.a.o động, mang theo sự áp bức không cho phép xen vào.
Hắn nhấc chân đá Mạnh Nguy ra xa.
Mạnh Nguy lúc này mới thành thật, xoa m.ô.n.g cùng mấy người anh em xúm lại lén lút phàn nàn. Bọn họ vẫn luôn nghi ngờ Thẩm Vọng Hàn vì cầu mà không được quá lâu, dẫn đến cảm xúc không ổn định.
Thậm chí có dấu hiệu mất kiểm soát.
Tuế Ninh nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn. Cậu không biết mình bị làm sao, đi vòng qua cửa kính, lập tức chạy nhanh như bay đến trước mặt Thẩm Vọng Hàn.
Thời tiết vào đông, nhiệt độ buổi chiều giảm xuống đặc biệt nhanh.
Cậu không biết có phải vì hơi căng thẳng hay chạy nhanh không, đôi môi đỏ mọng mê người hơi hé mở, hơi thở thoát ra đều là làn sương mờ mịt.
Thẩm Vọng Hàn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tuế Ninh xuất hiện quá đột ngột, cứ như một tinh linh rơi xuống từ bầu trời.
Thẩm Vọng Hàn thậm chí nghi ngờ có phải vì hắn thức trắng đêm, lại vừa xuống máy bay nên sinh ra ảo giác hay không.
Khoảnh khắc Tuế Ninh đối diện với Thẩm Vọng Hàn.
Trong đầu cậu liền hiện ra biển lửa ở nhà xưởng bỏ hoang đời trước, cổ Thẩm Vọng Hàn đang chảy m.á.u ròng ròng, vết thương sau lưng xé nát trái tim cậu.
Sợ hãi và ấm ức đan xen trong mắt Tuế Ninh, cảm xúc phức tạp hóa thành nước mắt trong suốt đảo quanh trong đôi mắt cậu. Sau đó, nước mắt liền tuôn thành dòng chảy xuống.
“???”
Mạnh Nguy và mấy người bạn thân nhìn thấy cảnh này, lập tức ngây người, liếc nhau.
Thẩm Vọng Hàn nhìn nước mắt của Tuế Ninh, nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Mạnh Nguy.
“Tôi đi đây.”
Mạnh Nguy lúc này mới phản ứng lại, hắn vội vàng phất tay, bảo mấy người anh em đưa các Omega gợi cảm, kiều diễm kia ra ngoài.
“Kia… cái kia, chị dâu nhỏ, em đừng hiểu lầm nha, bọn tôi chỉ uống rượu thôi, không phải…”
“Cậu đi ra ngoài trước.” Thẩm Vọng Hàn cắt ngang lời hắn, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
“Tuân lệnh.”
Mạnh Nguy cầm hai chai rượu, như xem náo nhiệt mà lén nhìn hai người họ hai lần, mới chậm rãi rời khỏi hiện trường.
Tuế Ninh thấy Thẩm Vọng Hàn vẫn im lặng, xung quanh dường như thời gian đã ngừng lại. Giữa lúc đất trời quay cuồng, cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thẩm Vọng Hàn.
Ánh mắt hắn chứa đựng thần sắc phức tạp. Nước mắt cậu cứ rơi, đôi mắt và chiếc mũi cao ráo đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đây là lần đầu tiên Tuế Ninh chủ động tìm hắn. Thẩm Vọng Hàn cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng đáy mắt lại phủ lên một tầng lạnh lẽo tĩnh lặng.
Hắn vươn bàn tay rộng lớn, nắm lấy hai bên vai Tuế Ninh.
Tuế Ninh nghi hoặc ngước mắt: “Dạ?”
Sau đó, Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn xách lên như một chú gà con, đặt xuống chiếc sofa mềm mại.
Thẩm Vọng Hàn tùy ý kéo một chiếc ghế, đường bệ, phóng khoáng ngồi xuống trước mặt Tuế Ninh, hai bàn tay to chống ở hai bên cậu, trông như thể sắp ôm cậu thật chặt vào lòng.
“Em làm sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn chứa đựng tình yêu và ham muốn mờ ám. Tuế Ninh cứ khóc mãi, còn hắn lại ác ý thất thần, cứ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mềm mại, ẩm ướt của người ta.
Đợi đến khi Tuế Ninh nín khóc.
Thẩm Vọng Hàn hỏi: “Muốn cầu xin tôi vớt Kỷ Vân Chu ra khỏi tù sao?”
Tuế Ninh khóc hơi mệt, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn: “Hả?”
Hình như hơi gần quá…
Thẩm Vọng Hàn cách cậu chưa đầy mười centimet, Tuế Ninh cảm nhận được hơi thở ấm áp nặng nề của hắn.
Thẩm Vọng Hàn bao trùm toàn bộ Tuế Ninh trong khí tràng của mình. Đôi mắt sâu không thấy đáy, đồng tử cuồn cuộn sự lạnh lùng và sắc bén.
Thẩm Vọng Hàn cười mà ánh mắt không chút ý cười, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Nếu em thật sự vì Kỷ Vân Chu, vậy tôi nhất định sẽ để hắn ở trong tù cho đến chết.”
Tuế Ninh đã hiểu ra.
Thẩm Vọng Hàn thường xuyên phái người theo dõi Kỷ Vân Chu, mục đích là để bắt thóp hắn.
"Một người như Thẩm Vọng Hàn, từ trước đến nay căn bản không biết hai chữ 'đạo đức' viết như thế nào. Nếu hôm nay Tuế Ninh dám thay Kỷ Vân Chu cầu xin, hắn hận không thể ngày mai liền sai người đem Kỷ Vân Chu đ.â.m ch·ết."
"Trước đây, Thẩm Vọng Hàn đã sắp đặt một cái bẫy thông qua Mạnh Nguy, giả vờ hợp tác với Kỷ Vân Chu. Kết quả là Kỷ Vân Chu lại ngây thơ tin tưởng người ta một cách thật lòng, và quả nhiên đã bị lừa. Hắn bị tố cáo về tội làm giấy tờ giả mạo và gây rối trật tự quản lý xã hội. Ban đầu dự kiến sẽ bị tuyên án hai năm, nhưng sau ba lần luật sư kháng cáo, cuối cùng Kỷ Vân Chu chỉ miễn cưỡng bị tạm giam 45 ngày.
Đời trước, Tuế Ninh hình như cũng không dám tìm Thẩm Vọng Hàn giúp đỡ, mà là khóc lóc cầu xin ba cậu.
Bây giờ hồi tưởng lại, cậu thật sự rất hối hận.
Đời trước nên để Kỷ Vân Chu ngồi tù đến tận cùng!
“Không, không phải.” Tuế Ninh lau nước mắt, lắc đầu nói: “Em không phải vì hắn.”
Cậu dùng hai tay lau khô nước mắt, trông vừa căng thẳng vừa vụng về.
Tâm trạng Thẩm Vọng Hàn lập tức tốt lên. Hắn ngửi thấy hương thơm giao thoa của tuyết tùng và hoa nhài từ người Tuế Ninh, ánh mắt lạnh lẽo dần trở nên si mê.
Thẩm Vọng Hàn có thể đánh giá khách quan rằng.
Pheromone của Tuế Ninh là thơm nhất trên thế giới.
“Vậy ruốt cuộc em làm sao, mà khóc đến mức này.” Giọng Thẩm Vọng Hàn dịu đi một chút, hỏi: “Vẫn còn muốn hủy hôn à?”
Tuế Ninh cúi đầu, im lặng không nói một lời nào.
“Em yên tâm, hôn sự không thể hủy được. Dù em có ch-ết cùng Kỷ Vân Chu, tôi cũng sẽ cưới em về nhà. Chúng ta là hôn nhân liên minh.”
Thẩm Vọng Hàn từ từ nói, rồi nhìn về phía cái cổ trắng nõn, mịn màng của Tuế Ninh, ánh mắt lại trở nên u tối.
Trông thật yếu ớt, chỉ cần cắn một cái thôi là sẽ để lại vết hằn rất sâu.
Không chừng có ngày hắn nhịn không được, dứt khoát trực tiếp trói Tuế Ninh về nhà cưỡng chế đánh dấu luôn. Cậu hẳn là cũng sẽ khóc lóc đáng thương như vừa rồi, đến nỗi mắt sưng đỏ lên...
Tuế Ninh rùng mình một cái, ngước mắt lên lại đối diện với Thẩm Vọng Hàn. Đôi mắt đẹp của cậu ánh lên hơi nước, đồng tử đen nhánh, khóe mắt ngấn lệ, trông càng thêm yếu ớt đáng thương.
Hô hấp Thẩm Vọng Hàn nghẹn lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng bỏng và nguy hiểm.
“Em…”
Tuế Ninh muốn nói gì đó, nhưng cậu sợ nói ra sự thật.
Vì chuyện trọng sinh này, nếu nói ra một cách khó hiểu thì căn bản không ai tin cậu.
Tay chân Tuế Ninh có chút mềm nhũn, bởi vì cậu nghe thấy một chút Pheromone của Thẩm Vọng Hàn. Đó là mùi Gỗ Đàn hương nồng nàn pha với Cổ Long lạnh lẽo.
Thẩm Vọng Hàn là Alpha đỉnh cấp, dù chỉ một chút Pheromone cũng khiến Tuế Ninh căn bản không thể chống đỡ.
Má Tuế Ninh càng lúc càng nóng, đôi mắt chứa hơi nước càng thêm mê người.
Thẩm Vọng Hàn không gặng hỏi nữa, hắn nói: “Tuế Ninh, có ai nói với em chưa, ngoài Pheromone, trên người em còn có một mùi hương khác.”
Tuế Ninh vội cúi đầu, nhanh chóng ngửi ngửi chính mình.
Cậu lo lắng hỏi: “Mùi gì ạ?”
“Rất nồng, em không tự đoán được sao?”
Tuế Ninh bối rối, khuôn mặt trắng hồng, cố gắng ngửi lại mình, nhưng vẫn không đoán ra.
Khóe môi Thẩm Vọng Hàn nhếch lên: “Lừa em đấy.”
Tuế Ninh vẫn dễ trêu như vậy, trêu một chút là căng thẳng đến đỏ mặt, dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu.
“Ninh Ninh.”
Đáy mắt lạnh lùng của Thẩm Vọng Hàn chứa đựng ý cười nóng bỏng và sự si mê. Hắn nhìn chằm chằm cậu, giọng khàn khàn: “Trên người em thơm quá.”
