TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 65: Mang thai - END

Tuế Ninh chạy tới chỗ hắn, một tay ôm eo Thẩm Vọng Hàn, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp giống lưu ly.

“Sao anh biết hôm nay em tan học sớm thế.”

Giáo sư sinh vật học xin nghỉ, cậu tan học sớm hơn hai tiết.

"Anh hỏi." Thẩm Vọng Hàn cởi cặp sách cậu xuống, xoa xoa má cậu.

Tuế Ninh hiểu rõ gật đầu, cậu dựa vào n.g.ự.c Thẩm Vọng Hàn.

"Buổi tối muốn ăn gì nào?"

", Em muốn ăn cá chua ngọt, chồng yêu."

Thẩm Vọng Hàn nhếch mép: "Được."

Tuế Ninh mang thai vào năm cậu học Đại học năm tư.

Khi biết mình mang thai, cậu vừa ngây ngốc vừa kinh ngạc vui mừng.

Thẩm Vọng Hàn rất vui. Hắn nói, họ đã có một gia đình trọn vẹn.

Lúc đầu mang thai, Tuế Ninh ốm nghén rất nặng, Thẩm Vọng Hàn đau lòng xót xa lo cho cậu, sắp xếp cho cậu học online tại nhà.

Thẩm Vọng Hàn mỗi ngày đều ở nhà bầu bạn với cậu.

Sau bốn tháng đầu, khi phản ứng ốm nghén của Tuế Ninh giảm bớt, ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Vọng Hàn mới dần dần lộ rõ.

"Ưm, bác sĩ nói không được, còn đang mang em bé... đó!"

Thẩm Vọng Hàn dùng một bàn tay khác dịu dàng ôm bụng bầu của cậu: "Bác sĩ nói là giai đoạn đầu thai kỳ tôi, Ninh Ninh."

Tuế Ninh sau khi mang thai, bởi vì ảnh hưởng của tin tức tố, có vẻ càng thêm dựa dẫm Thẩm Vọng Hàn, ngoan ngoãn và mềm mại, chiếc bụng nhô lên còn có một vẻ đẹp khác..

Thẩm Vọng Hàn để cậu tựa vào gối, một tay che chở bụng cậu, hôn cậu một cách nồng nhiệt.

Tuế Ninh bị hôn đến choáng váng cả đất trời.

"Ô ô."

Thẩm Vọng Hàn là người nặng tình dục, nhưng cũng biết kiềm chế trong giai đoạn cuối thai kỳ của Tuế Ninh. Tuế Ninh đã mang thai tám tháng, lúc đi lại rõ ràng chậm hơn hẳn, trông giống như chim cánh cụt vậy, rất đáng yêu.

Thẩm Vọng Hàn sẽ đứng ở bên cạnh cậu che chở cậu, thỉnh thoảng lại đỡ cậu mới an tâm.

Mỗi ngày trước khi ngủ, Thẩm Vọng Hàn đều sẽ thai giáo vào chiếc rốn nhô lên của cậu.

Hôm nay là kể chuyện cổ tích.

Giọng Thẩm Vọng Hàn trầm ấm và đầy quyến rũ, Tuế Ninh không biết em bé trong bụng nghe có hiểu được không, nhưng bản thân cậu thì đã buồn ngủ mà tựa vào Thẩm Vọng Hàn ngủ thiếp đi trước..

Thẩm Vọng Hàn khép lại quyển sách chuyện cổ tích.

Hôn lên má và trán Tuế Ninh, lại cúi người nhẹ nhàng hôn lên chiếc bụng nhô của cậu.

"Được rồi, daddy của con ngủ rồi, con cũng nên ngủ đi."

Đứa trẻ như có cảm ứng vậy, khẽ đạp bụng Tuế Ninh, sau đó ngoan ngoãn nằm yên không động đậy nữa.

"Ngủ ngon."

Thẩm Vọng Hàn ôm người yêu của mình, một tay vòng qua eo cậu.

Cùng đi vào giấc ngủ trong đêm tối yên tĩnh an bình.

Y học hiện đại phát triển, dưới sự nghiên cứu chung của Thẩm Vọng Hàn và Tuế Mặc, Tuế Ninh quyết định sinh con ở trong nước.

Ngày đứa bé chào đời, Tuế Ninh không chịu nhiều đau đớn.

Cậu giống như vừa ngủ một giấc, mở mắt ra liền thấy người nhà vây quanh giường, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng và xót xa.

Một hình dáng nhỏ bé nằm trong nôi bên cạnh cậu.

Hứa Thập An đứng cạnh Tuế Ninh, đuôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng vuốt ve má Tuế Ninh, giúp cậu gạt đi những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt.

Thẩm Vọng Hàn đứng ở phía bên kia, thần sắc căng thẳng và lo lắng, cổ áo hắn dính một vết máu. Ánh mắt hắn tràn ngập hình bóng của Tuế Ninh.

Đây là lần đầu tiên Tuế Ninh thấy Thẩm Vọng Hàn mất bình tĩnh đến vậy.

"Ninh Ninh." Thẩm Vọng Hàn nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có đau lắm không?"

"Cũng ổn." Tuế Ninh thẩn thờ.

Thật ra không đau lắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.

Y tá nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh Tuế Ninh, "Nhìn em bé nào, là một bé trai rất đẹp trai đấy."

Tuế Ninh một tay vụng về lại cứng đờ mà ôm tiểu bảo bối trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy con mình.

Trên mặt em bé còn chút nếp nhăn, nhưng da rất trắng, đôi mắt ngoan ngoãn nhắm nghiền. Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con, hốc mắt Ninh đã đỏ hoe.

Cảm giác này thật kỳ diệu, khiến cậu không thể dùng lời nói để diễn tả.

Tuế Ninh ôm tiểu bảo bối trong lòng, cúi đầu lặng lẽ mà nhìn con.

"Con bé xíu à."

"Ừm," Hứa Thập An con của cậu, lại nhìn về phía hài tử sinh hài tử của hắn, ôn thanh nói: "Giống con lúc nhỏ."

Mềm mại một cục, ngoan ngoãn lạ thường.

Thẩm Vọng Hàn nhìn về phía họ, đôi mày căng chặt mới dần dần giãn ra đôi chút, đuôi mắt hắn cũng đỏ lên.

Hắn chăm chú nhìn Tuế Ninh và con trai nhỏ trong lòng cậu, như thể đang nhìn tất cả những gì hắn trân quý nhất cuộc đời.

"Ừm, thật xinh đẹp."

Phía sau, mọi người trong nhà đều vây quanh họ, liên tục trao ánh mắt chúc phúc và yêu thương..

Hạnh phúc rất khó để diễn tả, nhưng ngay giờ phút này,Tuế Ninh cảm nhận được rất rõ ràng.

Em bé được tám tháng, Tuế Ninh bắt đầu học nghiên cứu sinh.

Nhân dịp kỳ nghỉ, Tuế Ninh và Thẩm Vọng Hàn đưa em bé đến đảo Bali nghỉ dưỡng.

Gió biển thổi nhẹ vừa phải, trời xanh mây trắng, mặt biển xanh biếc phản chiếu ánh sáng vàng kim..

Khu vực này là khu riêng tư, chỉ có gia đình họ tới.

Ở khu vực che nắng, Thẩm Vọng Hàn dựa vào ghế dài, Tuế Ninh tối qua bị làm phiền đến bốn giờ sáng mới ngủ, đang tựa vào cổ Thẩm Vọng Hàn ngủ gật.

Ở bên kia, tiểu bảo bối được Tuế Ninh tết hai b.í.m tóc, đôi mắt tròn xoe nhìn Tuế Ninh và Thẩm Vọng Hàn.

Vừa thấy hai người, bé liền vui vẻ tự vỗ tay, để lộ hai chiếc răng sữa đáng yêu.

Tiểu bảo bối bắt chước dáng vẻ của Tuế Ninh, cũng bò tới bên Thẩm Vọng Hàn, tựa vào cổ Thẩm Vọng Hàn, ôm gót chân nhỏ của mình, ê ê a a mà trò chuyện với hai ba ba.

"Ngô a... A lộc cộc."

Tuế Ninh mơ hồ lim dim mắt, cọ cọ vào cổ Thẩm Vọng Hàn.

"Ưm bảo bối khóc à?"

Thẩm Vọng Hàn vỗ về lưng cậu, bảo cậu tiếp tục ngủ: "Không sao, con ngoan lắm, ngủ tiếp đi."

Tuế Ninh dựa vào hắn tiếp tục ngủ.

Thẩm Vọng Hàn hôn trán Tuế Ninh, rồi nhẹ giọng nói chuyện với đứa bé trong lòng.

"Daddy của con ngủ rồi, không được quấy nhé."

Giọng tiểu bảo bối non nớt: "A đát."

"Hôm nay vui thế à?"

"Ngô đát..."

"Lát nữa ba sẽ pha sữa bột cho con."

"A ngô y."

Thẩm Vọng Hàn mỉm cười, hôn mặt Tuế Ninh, lại hôn trán đứa con thơ.

Lúc này gió nhẹ phất qua, xa xa truyền đến tiếng sóng biển.

Thời gian thật yên lặng và tốt đẹp.

 

HẾT

back top