Tuy nhiên, niềm vui ngắn ngủi mà chiến thắng này mang lại, đã bị thực tại dội tắt ngay khoảnh khắc ta bước ra khỏi tòa nhà công ty sau giờ tan tầm.
Vừa rẽ vào một con hẻm vắng, ba người đàn ông lưu manh, đầy mùi t.h.u.ố.c lá đã chặn đường.
Kẻ cầm đầu ngậm thuốc lá, ánh mắt hung tợn đánh giá ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái cổ không có gì đặc sắc của ta.
"Thằng nhóc, mày là đứa bắt nạt vợ tao Lâm Vi hôm nay?"
Hắn nhổ tàn thuốc, dùng chân nghiền nát, giọng điệu khinh thường.
"Một tên Beta rách, gan cũng lớn nhỉ? Dám làm cô ấy mất mặt trước công chúng?"
Hai tên đàn em phía sau hắn cười hì hì, xoa tay xoa chân tiến lên, phong tỏa đường lui của ta.
Thì ra là Lâm Vi!
"Các ngươi muốn làm gì?" Ta cố tỏ ra bình tĩnh, âm thầm quan sát đường trốn.
Nhưng đối phương ba người, hẻm lại hẹp.
"Muốn làm gì?" Hắn cười gằn, rút từ sau lưng ra một con d.a.o bấm.
"Cho mày một bài học cả đời khó quên! Để mày biết, Omega không phải là thứ mà Beta hèn mọn như mày có thể chọc vào!"
Hắn lắc lư con dao, từng bước tiến lại gần.
Sợ hãi lập tức vồ lấy ta. Sự mất kiểm soát của Kỳ Thịnh Hằng ở siêu thị tuy đáng sợ, nhưng con d.a.o trước mắt này là mối đe dọa tử vong trực tiếp hơn!
Ngay khoảnh khắc mũi d.a.o gần như chạm vào mặt ta, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở đầu hẻm, thân hình cao lớn chắn hết ánh sáng còn lại.
Kỳ Thịnh Hằng đến rồi!
Hắn mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, ánh mắt rơi vào con d.a.o bấm đang chĩa vào ta.
Hắn không nhìn ta, như thể ta chỉ là một phông nền không quan trọng.
Hắn chậm rãi giơ tay, thong thả cởi chiếc đồng hồ đeo tay đắt giá ra, tiện tay ném lên nắp thùng rác bên cạnh.
Sau đó, hắn ngẩng mắt, ánh mắt hướng về tên cầm đầu du côn cầm dao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không hề có độ ấm.
"Đụng đến hắn?"
"Ngươi thử xem?"
Giọng Kỳ Thịnh Hằng không cao, nhưng mang theo sự lạnh lẽo ra lệnh từ trên cao.
Trong hẻm im lặng như chết.
"Mày là cái thá gì? Đừng có xen vào chuyện bao đồng!"
Lời còn chưa dứt, Kỳ Thịnh Hằng đã động.
Chỉ thấy một bóng đen lướt qua mắt, tiếp theo là tiếng "rắc" giòn tan.
"Aoo!!!"
Người đàn ông cầm đầu bộc phát tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, cổ tay hắn vặn vẹo, cả người bị ghì mạnh vào tường, mắt nổ đom đóm, nước mắt nước mũi tèm lem mặt.
Hai tên du côn còn lại sợ đến ngây người, vừa định hành động, ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Thịnh Hằng quét qua.
Cả hai mềm nhũn chân, bỏ chạy không dám ngoảnh đầu lại.
Kỳ Thịnh Hằng không thèm nhìn bọn chúng, như thể chỉ là tiện tay dọn dẹp mấy con ruồi nhặng ồn ào.
Sau đó, hắn quay sang ta.
Ánh mắt đó, không đúng.
Hơi thở hắn nặng hơn bình thường, mồ hôi li ti thấm ra trên trán, ánh mắt giam chặt ta, bên trong là sự khao khát không che giấu muốn nuốt sống ta.
"Đi."
Giọng hắn khàn khàn đến đáng sợ, lại siết lấy cổ tay ta.
Lần này, lực đạo lớn đến kinh người, ngón tay nóng bỏng, như mang theo dòng điện, làm da ta rụt lại.
Suốt dọc đường không ai nói gì.
Cửa căn hộ vừa đóng lại sau lưng, lý trí của Kỳ Thịnh Hằng hoàn toàn đứt gãy.
Ánh mắt hắn lại một lần nữa găm chặt vào gáy ta, yết hầu cuộn mạnh một cách điên cuồng.
Ta sợ hãi hồn phi phách tán, liên tục lùi lại.
Xong rồi! Tên nghịch tặc này lại muốn làm loạn! Lần này còn đáng sợ hơn lần ở siêu thị!
"Kỳ... Kỳ Thịnh Hằng? Ngươi... ngươi bình tĩnh lại!"
Ta cố gắng dùng lời nói gọi lại chút lý trí còn sót lại của hắn, giọng nói run rẩy.
Tuy nhiên, giọng nói của ta dường như kích thích hắn, đôi mắt đỏ rực tập trung vào mặt ta.
"Bệ... hạ..."
"Thần khó chịu quá... Thần... không thể kiểm soát..."
Hắn từng bước tiến lại gần ta.
Thông tin tố Alpha như sóng thần ập đến, mang theo ý vị hủy diệt và chiếm hữu, nhấn chìm ta hoàn toàn.
Nếu ta là Omega, giờ này e rằng đã không đứng vững được.
Ta hét lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy về phòng ngủ.
Rồi dùng hết sức lực đóng mạnh cửa lại.
Ta dựa lưng vào cánh cửa, thở dốc, toàn thân run rẩy.
Chưa kịp thở đều, một tiếng động lớn từ cánh cửa truyền đến.
Ta giật mình suýt nhảy dựng lên!
