Chương 56
Hà Kim Ngọc không vội vã đến sở cảnh sát, mà quay về Hà Quang trước, bảo Tiểu Lý đi điều tra ngọn nguồn toàn bộ vụ việc.
Vội vàng lúc này không giải quyết được vấn đề. Dù hắn có mạnh mẽ đưa người ra ngoài cũng không xóa được nghi ngờ cho Chu Đình Sâm, nên chỉ có thể chờ.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng trắng như tuyết, chiếu lên người ấm áp dễ chịu, nhưng lúc này, Hà Kim Ngọc chỉ cảm thấy chói mắt.
Hắn vẫn ngồi thẳng trong văn phòng, trước mặt chất chồng ba cọc tài liệu cao bằng cánh tay. Có mấy cái quan trọng hắn lấy ra ký tên và cho mang đi trước, số còn lại bị hắn ném sang một bên lộn xộn.
Tiếng "cạch" giòn tan, hắn đóng nắp bút ném sang một bên, ánh mắt thâm trầm càng lúc càng ngưng trọng.
Hắn bất động như một bức tượng điêu khắc lạnh lùng, cả công ty dường như bị ấn nút tạm dừng, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường tích tắc nhảy số.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Không khí trầm lặng bị cánh cửa bị đẩy ra phá vỡ.
Tiểu Lý bước vào, vạt áo bay phấp phới, ngũ quan cứng rắn căng thẳng, rõ ràng không giống có tin tốt.
“Hà Tổng, lần trước tin tức về Lý Hàn Dương là vào ngày xảy ra tai nạn xe cộ. Từ đó hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn ở đâu, tình hình thế nào. Đêm qua 8 giờ rưỡi, Chu Thiếu nhận được một tin nhắn nặc danh, đối phương chỉ để lại địa chỉ bệnh viện Lý Hàn Dương bị tạm giữ. Sau đó, Chu Thiếu bắt taxi đến, tới bệnh viện lúc 10 giờ 40 phút đêm. Còn lại... không rõ, thông tin bên cảnh sát khóa chặt, chúng ta không thể điều tra được nhiều.”
Sự việc xảy ra đột ngột, hơn nữa nạn nhân bị mưu sát không phải người thường, để tránh gây ra dư luận xã hội, cảnh sát sẽ phong tỏa thông tin trước khi tìm ra manh mối.
Hà Kim Ngọc thầm suy tư, lần này lại không lọt ra một chút tin tức nào. Thông thường ít nhiều cũng phải có manh mối rò rỉ.
Hắn lờ mờ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt trầm như nước, từ bằng chứng hiện có bóc tách tìm ra sơ hở: “Tiểu Lý, nếu là cậu, cậu có tin vào tin nhắn không có bằng chứng này không?”
“Không.”
Hà Kim Ngọc: “Cho nên chuyện này rất kỳ quái. Cậu có điều tra ra Lý Hàn Dương bị trúng loại độc gì không?”
Tiểu Lý rút ra một tấm ảnh từ cặp tài liệu đưa cho hắn. Ảnh chụp mờ mịt chồng chất những mảng màu loang lổ, nhưng vẫn lờ mờ phân biệt được đó là một thùng rác y tế.
Tiểu Lý chỉ vào một góc: “Đây là ống tiêm bị phát hiện vứt ở hiện trường. Không ngoài dự đoán, chắc chắn có lưu lại vân tay Chu Thiếu, nên cảnh sát mới có cớ bắt giữ người. Tôi đã dùng hết cách mới có được bức ảnh này. Còn về trúng độc gì... chỉ biết là một loại chất độc thần kinh hóa học nổi tiếng — hệ V.”
Vừa nghe đến đây Hà Kim Ngọc cuối cùng ngồi không yên, vỗ bàn đứng dậy: “Lái xe, tôi muốn gặp Bùi Vũ! Cậu đi xin báo cáo thăm gặp ở trại tạm giam.”
“Vâng.”
Thủ đô về đêm, đèn đuốc rực rỡ mới lên.
Những hạt mưa li ti rơi từ bầu trời đen làm mờ đi cảnh đêm xa hoa lãng phí của thủ đô. Một chiếc Cullinan màu đen giống như mãnh hổ vạm vỡ trong rừng cây gầm rú băng qua cầu lớn.
Gió thổi mưa nghiêng ngả khắp mặt đất, chiếc siêu xe màu đen càng lúc càng chạy nhanh, ngược gió lao vút, xông thẳng vào trung tâm thành phố!
Bùi Vũ vừa bước xuống khỏi xe cảnh sát, chỉ nghe thấy tiếng động cơ hổ gầm vang lên, giây tiếp theo, trực tiếp bị chiếc Cullinan áp chế chặn lại.
Siêu xe đỗ nghiêng ngang trước cửa sở cảnh sát.
Cửa kính xe bị mưa xối bóng loáng từ từ hạ xuống, khuôn mặt trắng trẻo của Hà Kim Ngọc tỏa ra khí lạnh thấu xương hơn cả đêm đông.
Hắn lạnh lùng nói: “Bên ngoài không tiện, lên xe nói chuyện.”
“Anh là ai mà ngông cuồng như vậy, dám lái xe kiểu đó trước sở cảnh sát anh ——”
Bùi Vũ đưa tay che trước mặt người phó đội định tiến lên tranh cãi, hai người trao đổi ánh mắt. Phó đội không phục lườm Hà Kim Ngọc một cái, bĩu môi ra hiệu cho cảnh sát phía sau rời đi.
Chiếc xe rời khỏi sở cảnh sát, chầm chậm chạy đến một con phố vắng người.
Tắt máy, Hà Kim Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Đều là anh em bao nhiêu năm, chuyện hôm nay gấp nên tôi không hàn huyên với cậu. Bùi Vũ, cậu tuổi trẻ tài cao, 15 tuổi đã được chọn vào trường cảnh sát, đến nay ngồi lên vị trí đội trưởng phá không biết bao nhiêu vụ án ly kỳ, cậu kinh nghiệm hơn tôi, tôi không tin cậu nghĩ Chu Đình Sâm là thủ phạm.”
Bùi Vũ dường như đã sớm đoán được ý định của hắn: “Hà ca, chúng tôi phá án là chú trọng chứng cứ thực chất. Hung khí sót lại Ami-ton, loại hóa chất organophospho axit này, có thể thông qua khí hoặc hòa với nước tiêm vào cơ thể. Không khí hiện trường kiểm tra không có gì bất thường, chỉ có ống tiêm trong thùng rác có dấu vân tay Chu Đình Sâm.”
“Nào có kiểu phán án như các cậu!”
Giọng Hà Kim Ngọc phát lệ, hắn không hiểu độc gì không độc gì, nhưng loại độc điển hình này hắn cũng có nghe nói: “Loại độc GV này có độc tính mạnh nhưng đã bị CWC cấm hợp thành từ năm 97. Chu Đình Sâm dù có thủ đoạn thông thiên có thể lấy được độc dược này, thì cũng phải thông qua không ít con đường đen, hắn mới 18 tuổi có thể làm được trình độ này sao? Các cậu đã điều tra chưa? Sát khí đâu? Camera hiện trường đâu? Nhiều điểm đáng ngờ như vậy không đi tra các cậu bắt hắn làm gì?”
Bùi Vũ cười khẽ, dường như không dao động: “Nên hiện tại hắn chỉ tạm thời bị giam giữ với tư cách là người bị tình nghi. Đội cảnh sát hình sự phân cục chúng tôi nhận lệnh điều tra án giết người, tất cả người có hiềm nghi chúng tôi đều không bỏ qua.”
Hà Kim Ngọc đấm một quyền vào vô lăng, cơ thể bọc trong bộ vest phập phồng kịch liệt, cố hết sức nhịn xuống lửa giận trong lòng.
“Hà ca, hiện tại tôi vai mang trọng trách có nhiều con mắt nhìn chằm chằm, có thể nói chuyện riêng với anh lâu như vậy trên xe đã là nhìn vào tình cảm nhiều năm rồi.”
“Cút...”
Hà Kim Ngọc không quay đầu nhìn hắn.
Bùi Vũ mím môi, ánh mắt có chút chần chừ. Cuối cùng, hắn cảnh giác quan sát xung quanh, người nghiêng về phía trước hạ thấp giọng nói: “Đoạn camera theo dõi Chu Đình Sâm ra vào phòng bệnh đã bị che mất. Đây là bằng chứng tốt nhất để chứng minh hắn trong sạch, Hà ca, anh nên nghĩ xem Chu Thiếu gần đây có gây tội với ai không.”
Có những lời chỉ nên nói đến đây. Bùi Vũ nói tiếp sẽ là nói nhiều. Hắn mở cửa xe nhảy xuống, lại khôi phục thái độ xa cách như lúc nãy.
Báo cáo xin thăm gặp nhanh chóng được phê duyệt.
Hà Kim Ngọc đã vận dụng chút quan hệ nên có thể trực tiếp gặp mặt. Cảnh sát mở cửa cho hắn vào, “Các anh chỉ có mười phút, trong lúc đó tôi sẽ ở bên ngoài nghe lén toàn bộ.”
Nói xong đóng sầm cửa lại.
Hà Kim Ngọc quay người, ngay lập tức bị ôm chặt vào lòng. Chu Đình Sâm ghì chặt hắn trong ngực, cằm gác lên vai hắn, hơi thở nóng hổi phả vào tai.
Hắn sững sờ một thoáng, mới giơ tay đẩy người.
“Buông tay.”
Cũng không biết thằng nhóc này bị nhốt một ngày lấy đâu ra sức lực, mặc hắn làm thế nào cũng không đẩy ra được.
“Kim Ngọc, em quả nhiên đến gặp tôi, em quả nhiên... vẫn còn có tôi trong lòng!” Bên tai hắn vang lên giọng nói vui sướng của Chu Đình Sâm, giọng khàn khàn làm ốc tai hắn tê dại.
Chu Đình Sâm lại siết chặt sức lực, tham lam muốn ghì hắn vào máu thịt, hòa hợp làm một: “Trong lòng em vẫn còn thích tôi, đúng không?”
Cả người hắn rơi vào một niềm vui khó kìm nén, cảm xúc từ tận đáy lòng gần như bùng nổ. Hà Kim Ngọc cảm nhận được sự mãnh liệt mênh mông trong lòng hắn từ những cái run rẩy rất nhỏ.
Chỉ là hắn không biết sự kích động này rốt cuộc là vui sướng hay là phát điên.
“Cái logic gì vậy? Tôi đến thăm cậu là thích cậu? Vậy tôi mỗi ngày xử lý công việc không phải là đang cầu hôn với tài liệu à?”
Chu Đình Sâm nới lỏng lực một chút, hậm hực nhìn hắn: “Vậy em đến là vì?”
“Vì cậu gặp rắc rối, gây họa lớn! Cậu có biết cậu đang bị án mưu sát không?”
Chu Đình Sâm: “Tôi không làm.”
“Tôi biết cậu không làm, tôi cũng tin cậu sẽ không làm chuyện này. Bùi Vũ bọn họ cũng đang điều tra, nhưng kết quả thế nào tôi định đoạt được sao? Vạn nhất thật sự định tội cho cậu tôi có thể can thiệp được sao? Kẻ kia giăng bẫy là để vây khốn cậu. Một khi cậu đã vào, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cậu. Đến lúc đó hắn lại gán cho cậu mấy tội danh nữa thì cậu cứ chờ ngồi tù đi!”
Hà Kim Ngọc đẩy không ra, giơ tay đấm hắn một cái cho bõ tức.
Chu Đình Sâm bắt lấy tay hắn, nắm chặt trong tay. Hai người cứ giữ khoảng cách như vậy.
Hắn nói: “Tôi có chừng mực.”
“Cậu có cái rắm chừng mực! Tránh ra!”
Thấy vẻ mặt hắn bình thản ung dung, Hà Kim Ngọc trong lòng giận sôi máu, giơ tay hất hắn ra.
Chu Đình Sâm chớp mắt, khóe miệng mấp máy, bộ dáng muốn nói lại thôi, “Em không cần quản tôi.”
“Câm miệng!”
Không biết vì sao, cảm xúc Hà Kim Ngọc bắt đầu trở nên bất thường, hắn bắt đầu rơi vào hoảng loạn, nóng nảy đi đi lại lại trong phòng.
Hắn dùng sức hít mấy hơi, đôi mắt nhìn thẳng, trong lòng như đã hạ quyết tâm: “Chu Đình Sâm, tôi không phải là một người vô tình vô nghĩa. Tôi muốn kết thúc mối quan hệ này, không đại biểu tôi có thể yên tâm thoải mái nhìn cậu bị người khác vu oan, gặp phải tai ương tù ngục, dù sao cách kết thúc tình cảm có rất nhiều. Hôm nay tôi đến, tùy cậu lý giải thế nào. Là xuất phát từ cái gọi là tinh thần trọng nghĩa cũng được, cậu từng là bạn trai cũ của Hà Kim Ngọc tôi cũng được, tôi đều sẽ mang cậu ra ngoài.”
“...”
Chu Đình Sâm im lặng, chỉ chăm chú nhìn hắn một lúc, vành mắt từ từ đỏ lên, màu đỏ tươi đối lập với sắc mặt tái nhợt của hắn, trông có vẻ tiều tụy.
Hà Kim Ngọc tự mình cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tôi sẽ không bỏ mặc cậu.”
Giọng hắn không còn kịch liệt như vừa nãy, tiếng nói nhẹ nhàng tựa dòng suối nhỏ chảy qua tim, theo kinh mạch lan tỏa khắp cơ thể. Chu Đình Sâm cử động những ngón tay đang ấm áp, ngay cả chút run rẩy cố chấp trong mắt cũng bị một vốc nước ấm dập tắt.
Hắn đáng lẽ phải nghĩ đến Hà Kim Ngọc sẽ nhúng tay vào chuyện này. Người này chưa bao giờ bỏ rơi hắn. Chẳng phải lúc trước chính vì điều này mà hắn mới yêu người này sao?
Không chỉ có vậy, những oán hận từng canh cánh trong lòng, hắn cũng nên sớm hiểu ra.
Hắn hận Hà Kim Ngọc bỏ rơi hắn, nói Hà Kim Ngọc nợ hắn, nhưng có phải Hà Kim Ngọc vô duyên vô cớ nói chia tay không? Có phải Hà Kim Ngọc ngoại tình với Cố Miểu không? Có phải Hà Kim Ngọc không chịu sống yên ổn cả ngày gây sự với hắn không? Có phải Hà Kim Ngọc sống đủ rồi nhất định phải dùng một ngọn lửa tự đốt cháy chính mình không?
Không, không phải. Hà Kim Ngọc là người cao ngạo kiên cường như vậy, trước nay không nghĩ đến bỏ lại người bên cạnh.
Mặc dù đời này Cố Miểu không quen biết hắn, hắn cũng sẽ âm thầm san bằng con đường đại học bốn năm cho cậu ta; Sao Bất Phàm tàn nhẫn hủy hoại tâm huyết cả đời của hắn, hắn sau khi trọng sinh cũng có thể không so đo hiềm khích cũ tìm thận cứu mạng cho Triệu Tiểu Vân; đối mặt với Hà Dịch và Túc Phượng chưa từng yêu thương hắn cũng không hề tuyên bố cắt đứt quan hệ, ngược lại mỗi lần đều nhún nhường tính tình sắm vai người một nhà...
Còn có Lang Trang và hắn, hai người đàn ông Hà Kim Ngọc hận nhất, hiện tại không phải là sống tốt đó sao?
Thậm chí khi hắn bị hãm hại còn tìm mọi cách muốn dẫn hắn ra ngoài.
Thử hỏi trên đời này có mấy người làm được đến mức đó?
Hà Kim Ngọc chưa bao giờ là cái người kiêu ngạo ương ngạnh, coi trời bằng vung mà hắn tưởng. Hắn rõ ràng nhún nhường chịu đựng, rõ ràng nuốt những khổ đau không nói nên lời vào bụng. Hắn là người tốt nhất trên thế giới này.
Kỳ thật hận tới hận đi, hắn chỉ hận Hà Kim Ngọc không yêu hắn nhiều như thế.
Trăng rằm trắng bệch treo trên bầu trời, ánh sao thưa thớt ảm đạm.
Đêm đông sau cơn mưa tràn ngập khí lạnh quát cốt đau.
Hà Kim Ngọc ra cửa khẩu, lập tức lấy bao thuốc ra châm một điếu.
Vừa rồi Chu Đình Sâm đã kể lại ngọn nguồn sự việc cho hắn một cách đơn giản.
Kỳ thật tin nhắn ngày đó hắn nhận được không phải nặc danh, mà là do Lý Minh Tiêu gửi tới.
Hắn muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Lang Trang, vì thế bắt đầu điều tra Lý Hàn Dương, ý đồ khai quật manh mối hữu ích từ tay hắn, nhưng chuyện đời này của hắn quá nhiều, hắn cần một người “trung thành” giúp đỡ — Lý Minh Tiêu.
Trừ bỏ tình cảm với Hà Kim Ngọc, hai người ít nhất trong chuyện này là cùng chiến tuyến, nên hai người đã ngầm liên thủ.
Có được địa chỉ xác thực hắn lập tức bắt taxi chạy đến bệnh viện, vừa bước vào cửa hắn đã rõ ràng nhận thấy phòng bệnh khắp nơi lộ ra sự quỷ dị. Đến khi hắn phản ứng lại muốn thoát đi thì đã không còn kịp, bị một đám bảo vệ tư nhân chặn lại ở cách cửa 200 mét.
Tiếp theo chính là Lý Hàn Dương trúng độc, cảnh sát tìm thấy hung khí đầy vân tay trong thùng rác y tế cùng với camera theo dõi bị che phủ mờ ám.
Một chuyện tiếp nối một chuyện, gần như muốn đóng đinh tội danh này lên Chu Đình Sâm.
Cũng có lẽ là do quá vội vàng, thủ đoạn thô thiển này người sáng suốt liếc mắt một cái là nhìn thấu, nên Chu Đình Sâm ngậm bồ hòn, bị tạm thời giam giữ ở đây chờ đợi chân tướng được điều tra ra.
Hà Kim Ngọc trong lòng bực bội, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, phía sau nhất định còn có bẫy rập chờ bọn họ.
Bùi Vũ theo sau ra ngoài, đã thay thường phục. Hắn quan tâm tiến lên hỏi: “Hà ca, thế nào?”
“Không ra đâu vào đâu, tôi phải đi Chu gia trước một chuyến.”
Hai người đang nói chuyện, trên đường lớn truyền đến tiếng còi cảnh sát liên tiếp. Bùi Vũ phủi phủi quần áo, vô thanh vô tức kéo ra khoảng cách với hắn.
Một đội xe cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, vội vàng dừng lại đầy một hàng. Những người mặc cảnh phục có chút khác biệt so với cảnh sát huyện đội ồ ạt xuống xe, nhanh chóng vây quanh cửa sở cảnh sát.
Người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, da màu đồng cổ, vô cùng cường tráng. Ánh mắt ngạo nghễ lướt qua hai người bọn họ, “Tiểu Bùi à, tôi nghe nói hai ngày nay cậu không ngủ không nghỉ tra án, vất vả cho cậu. Phía trên đã phê duyệt cho cậu nghỉ một tuần, cậu đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho tôi là được.”
“Thẩm Phó đội? Cái này, không cần, vụ án này tôi đã có manh mối, trong thời hạn cục trưởng hạ đạt tôi khẳng định ——”
“Bùi Vũ!” Thẩm Phó đội quát một tiếng.
Là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Bùi Vũ trước khi ra cửa đã nhận được lệnh cấp trên cho chi đội thành phố tiếp nhận vụ án này. Người đàn ông trước mặt hắn chính là Phó đội trưởng chi đội được phái tới tiếp quản vụ án. Tục ngữ nói quan lớn một bậc đè chết người, Bùi Vũ dù khó chịu cũng không nói gì thêm.
Giải quyết xong hắn, Thẩm Phó đội đưa ánh mắt không có ý tốt sang Hà Kim Ngọc.
Hà Kim Ngọc híp mắt, ngữ khí có chút vi diệu: “Thẩm Phó đội quan uy lớn quá nhỉ.”
“Cậu hiểu lầm, chấp pháp theo lẽ công bằng, phá án theo lẽ công bằng, xin cậu phối hợp, chúng tôi cũng không muốn làm rùm beng quá phiền toái.” Thẩm Phó đội hơi cúi người, trong bóng đêm tạo thành một bóng ma khổng lồ phủ về phía hắn.
Hắn hạ giọng, với một âm điệu chỉ hai người mới nghe thấy nói: “Nếu làm loạn ở đây, chúng tôi sẽ rất khó xử, dù sao lãnh đạo đã lên tiếng, đối với cậu không thể đánh không thể mắng, bằng không đến lúc đó cả hai bên đều khó coi...”
Hà Kim Ngọc cảm thấy áp lực và địch ý từ hắn, nhíu mày nói: “Anh còn muốn thẩm vấn tôi?”
“Về việc Lưu Trường Vĩ tử vong có điểm đáng ngờ mạnh mẽ. Nghe nói trước khi chết cậu từng phái người thường xuyên theo dõi điều tra hắn. Chúng tôi hợp lý hoài nghi cái chết của hắn có liên quan đến cậu. Không chỉ có cậu, bao gồm cả Chu Đình Sâm đều là người bị tình nghi trọng điểm trong hồ sơ.”
Sắc mặt Hà Kim Ngọc hơi biến.
Xem ra hắn đã đoán đúng rồi, lần này không chỉ nhắm vào Chu Đình Sâm, mà còn hướng về phía hắn nữa.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhưng lại không nói lời nào.
Thẩm Phó đội thưởng thức sự hiểu chuyện của hắn, khóe miệng nhếch lên, giơ tay ra hiệu một cái. Phía sau lập tức vụt ra hai cảnh sát ấn Hà Kim Ngọc, đưa người quay lại sở cảnh sát.
Thẩm Phó đội tâm trạng rất tốt, miệng hát khẽ một điệu nhạc, dẫn người vòng qua Bùi Vũ đi vào.
