Chương 58
Lang Trang hơi sững sờ, hốc mắt lập tức đỏ lên, lộ ra một chút mơ hồ.
“Em gạt tôi phải không? Gạt tôi...”
Trong miệng hắn lẩm bẩm rồi lùi lại, đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy Hà Kim Ngọc ra rồi chạy trốn khỏi phòng ăn, loạng choạng rời khỏi biệt thự.
Hà Kim Ngọc tựa đầu vào cửa kính, đứng một lúc. Quản gia cùng người hầu lần lượt tiến vào, thu dọn đống hỗn độn trong phòng như máy móc.
Hắn đá văng những mảnh thủy tinh vỡ dưới chân, không nói một lời đi lên lầu.
Biệt thự to lớn không đếm xuể phòng, không biết có phải cố ý không, chỉ có căn phòng gần thư phòng là không khóa.
Hà Kim Ngọc đi vào, đóng kín cửa, chừa lại một khe nhỏ, qua tầm nhìn hẹp đó quan sát hành động của người hầu ở tầng dưới.
Nhóm người này mặt vô cảm, trừ lúc đi đường ra thì không ngẩng đầu lên, khô khan như những robot đã bị cài đặt lệnh. Trừ việc dọn dẹp ba bữa và dọn dẹp đúng giờ, họ hầu như không đặt chân vào các khu vực khác trong biệt thự.
Chờ đợi một lúc, nhóm người này thu dọn xong phòng ăn rồi lần lượt rời đi. Tiếp theo như hắn dự đoán, rốt cuộc không vào nữa.
Hà Kim Ngọc mở cửa đi ra, nghiêm túc đánh giá nội thất của căn biệt thự. Chỉ có hai tầng có phòng ngủ, hơn nữa cửa phòng đều đóng chặt. Trừ tầng một ra thì còn lại là phòng cờ bạc, phòng trà, phòng tắm nắng...
Trước khi đóng cửa lại, hắn liếc mắt nhìn thư phòng đang khóa kín.
Lang Trang ban ngày làm việc ở thư phòng, tài liệu quan trọng chắc chắn ở bên trong. Biết đâu có thể tìm thấy đoạn camera theo dõi đã bị xóa đêm đó ở bệnh viện.
Chỉ là khó giải quyết nhất trước mắt là không thể liên lạc với bên ngoài. Đồ đạc trên người đều bị cảnh sát thu đi, dù có lấy được đồ cũng không mang ra được.
Hà Kim Ngọc theo bản năng sờ túi tìm thuốc lá, lại lấy ra một chiếc đồng hồ thông minh nhỏ xinh.
Hóa ra thằng nhóc Phương Đường ban ngày gây náo loạn một hồi là để nhét cái này cho hắn?
Vẻ mặt hắn phức tạp, không nhịn được trợn trắng mắt.
Ngón cái lướt qua màn hình, mặt đồng hồ nạm kim cương chuyển động màu sắc, lập tức sáng lên. Bản đồ thu nhỏ chi chít các biểu tượng dồn lại với nhau.
Hà Kim Ngọc bối rối gãi đầu, đi đến sofa bên cửa sổ hình vòm ngồi xuống, giống như một ông bà lão mắt mờ bảy tám chục tuổi cứ chọc chọc trên màn hình.
Mất gần nửa buổi tối, hắn mới gọi được cuộc điện thoại đầu tiên — hắn muốn vào thư phòng lấy đồ ra ngoài.
Mặc kệ có thể lấy được gì, đã đến rồi thì hắn không thể bị nhốt trắng hai ngày mà tay không trở về. Hơn nữa, thông tin của hắn và Lang Trang đang mất cân bằng nghiêm trọng, muốn thăm dò ngọn nguồn hắn cũng phải đi thư phòng một chuyến.
Khóa đồng hồ lại, Hà Kim Ngọc đã mệt đến mức nằm xuống là ngủ ngay.
Hai đêm không ngủ ngon giấc, đêm nay hắn ngủ rất sâu. Mãi cho đến khi trời ngoài cửa sổ mờ sáng, trong mơ màng cảm thấy cơ thể bị một vật lạnh lẽo nào đó quấn lên. Hắn giãy giụa trở mình, rồi lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, gió sớm thổi động chuông gió bên cửa sổ. Những chiếc chuông nhỏ không sao vào được lồng cứ leng keng nện vào cửa kính.
Hà Kim Ngọc bị đánh thức, duỗi tay bò ra khỏi chăn, nhưng eo bụng vừa động lập tức thấy không ổn, trên bụng hắn có một bàn tay!
Thế là không chút suy nghĩ, co chân đạp thẳng xuống!
Lang Trang loạng choạng mang theo chăn bò dậy, quần áo tối qua nhăn nhúm bám mùi rượu. Hắn nâng mắt lên, đáy mắt chằng chịt tơ máu, sắc mặt tái nhợt hết sức tiều tụy.
Hà Kim Ngọc giơ tay ngửi thấy mùi rượu hôi dính trên người mình. Cái thói ám ảnh sạch sẽ của hắn lập tức nổi trận lôi đình: “Cậu không có chỗ ở, biệt thự không đủ lớn chứa cậu đúng không! Chạy mẹ nó tới chỗ tôi lưu lạc à?”
Hắn đá văng chiếc gối rơi xuống, giữ chặt dây áo ngủ lẩn tránh về phía cuối giường. Lang Trang lắc lắc đầu, bước chân mơ hồ đuổi theo hắn, giơ tay ôm eo, cả người dán chặt vào lưng hắn.
“Kim Ngọc, tôi mặc kệ em là Kim Ngọc nào, tôi Lang Trang đều yêu em... Tôi yêu em cả đời, mãi mãi yêu em, tôi chỉ cần một mình em thôi.”
Giọng hắn khô khốc khàn khàn, như là xé toạc tấm vải cũ: “Thật xin lỗi, tôi thật sự quá thích em. Tôi thật sự không chấp nhận được bên cạnh em không ngừng xuất hiện bạn mới và người yêu. Em thân mật với họ một chút là tôi không nhịn được ghen tị, tôi quá ghen tị... Lý Minh Tiêu, Cố Miểu, Chu Đình Sâm, muôn hình muôn vẻ người xuất hiện trong cuộc sống của em, chiếm lấy em. Họ hình như đều quan trọng hơn tôi. Nếu em có thể thích họ, tại sao không thể cân nhắc tôi?”
Cánh tay ôm ngang hông lại siết chặt thêm một chút: “Em yêu tôi đi, Kim Ngọc em yêu tôi được không? Tôi không muốn tiếp tục sống trong lo lắng bất an nữa...”
Lang Trang cúi đầu, hít lấy mùi hương trên cổ Hà Kim Ngọc, thân mật mà nhẹ nhàng cọ xát.
“Lang Trang.”
Nghe thấy Hà Kim Ngọc gọi hắn, lòng hắn mềm nhũn một cách kỳ quái, mặc cho Hà Kim Ngọc từ từ đẩy tay hắn ra, xoay người đối diện hắn.
Lang Trang chưa kịp nâng mí mắt nhàu nhĩ lên, một cái tát dứt khoát đã giáng vào mặt hắn khiến hắn nghiêng đầu.
Má bị đánh nóng rát và đau nhức. Lang Trang mơ hồ nhìn sang, ngay sau đó ăn thêm một cú đấm mạnh vào mặt!
Hai cú đánh này khiến hắn đầu váng mắt hoa, lảo đảo mấy bước đỡ lấy bình phong, đại não ầm ầm vang lên.
Hà Kim Ngọc xoa bóp cổ tay, liếc hắn: “Cậu có phải cảm thấy tôi là người nhớ ăn không nhớ đánh không? Một câu thích tôi của cậu đáng giá mấy đồng hả, mà muốn xóa bỏ mọi chuyện với tôi? Xí! Tôi nể tình cũ không so đo với cậu, sau này coi nhau như người xa lạ thì coi như chưa từng có gì, nhưng cậu đừng có quá đáng.”
Hà Kim Ngọc quay đầu lại, cửa phòng tắm "Rầm" một tiếng đóng sầm.
Buổi sáng Hà Kim Ngọc không xuống ăn cơm. Quản gia lên thúc giục hai ba lần, bị hắn quát và ném đồ vật mới không dám quấy rầy.
Biết được việc này Lang Trang không nói gì, chỉ bảo hắn xuống.
Trong phòng.
Hà Kim Ngọc nửa nằm trên ghế sofa chân thấp, trong tay bóp chiếc đồng hồ Louis Vuitton tung hứng qua lại. Một lúc lâu sau đứng dậy, nhét đồng hồ vào túi, lập tức xông vào phòng thay đồ.
Ước chừng năm phút.
Hắn đi dép lê vội vàng từ cầu thang xoắn ốc xuống dưới, đi đến trước mặt Lang Trang đang làm việc trên sofa, quăng hết quần áo vào người hắn.
“Mấy cái đồ rách nát này là cái gì mà lấy cho tôi mặc? Tôi không thích, bây giờ mở cửa tôi tự mình đi ra ngoài mua!”
Lang Trang gạt ống quần đang che màn hình máy tính ra. Vết bầm trên gò má đã được bôi thuốc, nhưng một bên mặt khác vẫn còn mấy vết hằn đỏ nhạt chưa tan hết.
Hắn ngẩng đầu ôn hòa nói: “Kim Ngọc, em nghĩ tôi sẽ thả em ra ngoài sao?”
Lại giống như ngày hôm qua, coi như không có chuyện gì xảy ra mà chung sống với hắn. Ánh mắt thuần khiết trong veo, không biết còn tưởng là Hà Kim Ngọc đang vô cớ gây sự.
“Cậu nhốt tôi ở đây thật ra là để tra tấn tôi đúng không? 2 ngày trước cho người giả vờ thẩm vấn tôi cả đêm, chưa ngủ được chút nào lại đưa tôi đến đây nhốt lại, để cậu cả ngày phát điên với tôi. Tôi đi ra ngoài mua hai bộ quần áo tử tế cũng không được?”
Lang Trang từ từ gập máy tính lại, vẻ mặt như cũ: “Không được.”
Hà Kim Ngọc tức đến mức mắt muốn bốc khói, quay đầu vòng qua sau tấm màn lụa ngăn cách ngồi xuống, tùy tay ấn một kênh rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Lang Trang biết, lần này là hắn giận thật rồi. Hắn chớp chớp mắt, đặt máy tính sang một bên, cầm hai bộ quần áo lên nghiêm túc đánh giá một lượt.
Rõ ràng đây là mẫu mới mà hắn đã chọn lựa kỹ càng cảm thấy phù hợp với Hà Kim Ngọc.
Hắn đặt quần áo xuống, đi đến sau bình phong ngồi xuống.
Hà Kim Ngọc liếc mắt một cái, dịch sang bên cạnh. Hắn chống cằm dựa vào tay vịn, nhìn chằm chằm màn hình TV đang nhảy chữ.
Lang Trang không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hắn như vậy. Bàn tay giơ ra giữa chừng cũng rụt lại.
Hắn giọng buồn bã: “Tôi bảo họ chuyển hết quần áo trong cửa hàng vào để em chọn được không? Hoặc là em muốn kiểu dáng gì thì nói thẳng với tôi. Tôi tuyệt đối mua cho em. Trong nước không có thì tôi phái tài xế không vận sang. Thiết kế riêng thì tôi cho nhà thiết kế tới tự tay sao chép lại cho em. Em đừng không nói lời nào, tôi đồng ý hết.”
Hà Kim Ngọc ngước mắt, quay đầu nhìn hắn.
Lang Trang đọc hiểu ý tứ của hắn, khóe miệng cứng đờ trên mặt, “Thời gian tôi có thể giữ em lại không còn nhiều, Kim Ngọc, coi như là nghĩ cho tôi, em không thể rời khỏi cửa lớn một bước.”
Hà Kim Ngọc mệt mỏi nhắm mắt lại, lại quay đầu đi chỗ khác.
Lòng Lang Trang căng thẳng, theo bản năng đưa tay nắm tay hắn.
Đang lúc hai người giằng co không dứt thì điện thoại đột nhiên reo lên. Lang Trang mất kiên nhẫn cúi đầu cầm điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
“Có việc thì gọi quản gia.”
Hắn quăng lại một câu rồi bắt máy vội vàng rời đi.
Là cha hắn gọi tới, nói hôm nay có buổi thương lượng gặp mặt với giám đốc ngân hàng Tấn Hàng, vừa lúc con gái ông ấy cũng ở đó, bảo hắn qua gặp mặt. Nói trắng ra, chính là chủ động tổ chức buổi xem mắt cho hắn.
Lang Trang ngắt điện thoại, bực bội gãi gãi tóc.
Trợ lý: “Lang Tổng, bây giờ đi gặp ông chủ hay là —”
Lang Trang quay đầu nhìn biệt thự, giơ tay gọi quản gia, “Tìm hai người trang điểm giỏi, giúp tôi che đi vết thương trên mặt. Tuyệt đối không thể để cha tôi nhìn ra.”
Quản gia đặt chiếc chuông gió trong tay xuống, hơi cúi người: “Vâng, Thiếu gia.”
Lần này đi ra ngoài rất lâu, mãi đến khi trời dần tối, trên quốc lộ vùng ngoại ô trống trải lác đác sáng lên mấy cột đèn đường yếu ớt, Lang Trang cũng không quay về.
Quản gia: “Thiếu gia bị ông chủ gọi đi gấp, hôm nay e là sẽ không về nữa. Hà Thiếu gia ngủ sớm một chút.”
“Không về?”
“Đúng vậy, nghe nói là đi xem mắt.”
“...” Ánh mắt Hà Kim Ngọc có chút quái dị. Quản gia chỉ cười cười: “Thiếu gia nhà tôi thật ra là một người rất chung thủy.”
Hà Kim Ngọc mím môi, phất tay bảo họ đi ra ngoài.
Hắn bưng ly nước nhấp một ngụm, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu đôi mắt đen đặc của hắn.
Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối đen. Hà Kim Ngọc siết chặt tay nắm, nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng bắt đầu âm thầm đếm ngược.
Biệt thự đã cho phần lớn người hầu nghỉ, chỉ để lại vài người trực ca đêm.
Gió đêm xuyên qua rừng cây, tiếng gió gào thét lạnh lẽo lướt qua mặt đất cuồn cuộn! Trong bầu trời bao la từ từ vòng một góc hình chữ U rồi va chạm, tốc độ mau lẹ hóa thành một bàn tay vô hình xông thẳng vào biệt thự.
Bốn phía lặng ngắt cuốn lên cơn lốc che trời lấp đất cùng bụi bặm cuồn cuộn. Ánh sáng trong biệt thự giãy giụa hai cái, rồi chìm sâu vào một mảnh tối đen bên trong.
Hà Kim Ngọc lập tức chạy đến bên cửa sổ đẩy kính ra. Gần như cùng lúc đó, một bàn tay dày rộng chống vào song cửa sổ nhảy vọt lên. Bóng đen rơi xuống đất cuộn hai vòng rồi hạ cánh vững vàng.
Quý Ngạn Tùng quay đầu lại, ngón trỏ và ngón giữa khép lại đặt lên trán hướng hắn làm một điệu bộ ngầu lòi: “Anh em đáng tin cậy!”
“Thôi được rồi, mau mở khóa đi.”
Hà Kim Ngọc đẩy cửa ra, mặc kệ hắn, đòi một chiếc đèn pin nhỏ, thắp sáng một khoảng tầm nhìn nhỏ trong màn đêm đen vô tận.
“Bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện công tắc nguồn điện bị tắt, chúng ta chỉ có tối đa năm phút.”
Hắn cầm đèn pin chiếu vào khóa, Quý Ngạn Tùng ngồi xổm xuống, không nhanh không chậm móc ra một sợi dây thép hợp kim hình trụ, nhắm ngay ổ khóa cắm vào. “Tôi ra tay tàn nhẫn rồi, bọn họ tỉnh lại cũng phải đến nửa đêm. Lúc đó cậu cứ giả vờ ngủ là được.”
Nếu biệt thự không xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không chủ động thừa nhận mình thất trách.
“Cạch.”
Quý Ngạn Tùng đẩy cửa gỗ ra, một tay cầm đèn pin tựa vào cổ tay kia, quét qua các góc thư phòng một hồi, không phát hiện điều gì bất thường. Thế là nghiêng người nhường đường, đồng thời vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cửa ra vào.
“Cậu chắc chắn hắn đi xem mắt sẽ ngủ lại với cô tiểu thư nhà người ta không? Đừng để hai anh em mình vừa lục lọi xong hắn đã sát cái hồi mã thương tóm được. Cậu thì không sao, tôi thì không có chỗ để khóc đâu. Tôi còn đang xuân sắc niên thiếu, thân thể cường tráng, đa tài nhiều tiền, vợ còn chưa đeo bám được đây.”
Hà Kim Ngọc chịu không nổi hắn, đèn pin chiếu thẳng vào người hắn: “Sao cậu nói nhiều thế?”
Quý Ngạn Tùng đối diện với ánh đèn mạnh, vô tội nhún vai: “Nói nhiều với bạn bè cũng là chuyện bình thường, dù sao hai anh em mình là giao tình sống chết... Mặc dù là giao mạng của cậu.”
“...”
Hà Kim Ngọc trầm mặc, quay lưng lại, khom lưng thận trọng tìm kiếm trên bàn làm việc.
“Lang Trang đêm nay sẽ không về đâu. Cha mẹ hắn khắc hắn, trước mặt cha mẹ Lang Trang không dám làm bậy. Hơn nữa đã nửa đêm rồi, dù xem mắt không thành công cũng bị cha hắn giữ lại ở Lang gia, chưa về được.”
Cha mẹ Lang gia nổi tiếng bất hòa, chỉ vì duy trì bộ mặt gia tộc nên không ly hôn. Sinh ra Lang Trang rồi thì ai chơi theo ý người nấy. Tuy nói không yêu thương nhau mấy, nhưng đối xử với con cái thì hơn hẳn cha mẹ hắn nhiều, bấy nhiêu năm cũng không bạc đãi gì.
Tất cả những điều này là do hắn đã phân tích được từ khi còn sống ở biệt thự Thu Băng, mới dám chắc chắn Lang Trang đêm nay sẽ không về.
Còn về chuyện xem mắt... Hắn thật sự không rõ, trước đây Lang Trang chưa từng nhắc đến với hắn.
“Đúng rồi,” Hà Kim Ngọc đột nhiên ngẩng đầu xoay người, “Đoạn video giám sát hơn mười phút bị bóp méo ở bệnh viện cậu tìm được chưa?”
“Wow, Hà đại thiếu gia cậu đúng là người đánh giá cao Quý Ngạn Tùng này nhất toàn cầu.” Quý Ngạn Tùng tấm tắc vỗ tay: “Trước hết không nói tôi có thể lấy được ổ cứng gốc không, dù có lấy được tôi cũng chưa chắc tìm thấy văn kiện ký tên hoặc mảnh ghi hình sót lại.”
Hà Kim Ngọc suy nghĩ một lát: “Nhân bản phân vùng thì sao? Tôi nhớ ổ cứng bị hủy hoại ác ý có thể nhân bản phân vùng ổ đĩa, một ngày là đủ rồi.”
“Cũng là một cách.” Quý Ngạn Tùng gật đầu.
Nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị dập tắt, bọn họ lục tung cả thư phòng cũng không tìm thấy ổ cứng gốc camera ở bệnh viện.
“Hắn không tự sao lưu cho mình sao? Thật sự ngoan ngoãn giao ổ cứng gốc cho cảnh sát?”
Vậy điều đó chứng tỏ đồ vật trong bản gốc đã bị xóa sạch sẽ. Dù sao bọn họ nghĩ được, người khác cũng sẽ tính đến. Hà Kim Ngọc chỉ có thể tạm thời từ bỏ chuyện camera.
Hắn sờ đến ngăn kéo thứ hai, nhẹ nhàng kéo ra.
Hắn há miệng cắn đèn pin nhỏ, hai tay lật qua lật lại các văn kiện xem.
Hắn đọc từng chữ, lông mày càng nhíu chặt hơn, lòng bàn tay cũng theo đó siết chặt dần. Đến mức cổ tay hắn run run vì dùng sức.
