VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 74

Chương 74

 

Động tĩnh ở cửa làm Chu Đình Sâm giật mình, tầm mắt chuyển dời, ngay lập tức sáng rực lên khi nhìn thấy Hà Kim Ngọc.

Theo bản năng hắn muốn xuống giường đi tới, nhưng cơ bắp nơi vết thương bị kéo căng xé rách gây đau đớn khiến hắn nháy mắt đau đớn, mặt trắng bệch lùi về.

“Họ Chu, anh không cần phải nhục mạ người khác như vậy đi? Hả?”

Hà Kim Ngọc bước lên trước, nắm lấy cổ áo hắn hung hãn nói: “Anh đưa Đảo Sơn Hải cho tôi là có ý gì? Anh cảm thấy tôi chia tay anh là vì tôi đổ lỗi Hà Quang phá sản lên đầu anh? Cảm thấy tôi thiếu anh mấy cái của nợ này sao? Hay là cảm thấy đưa nó trả lại cho tôi thì tôi sẽ coi như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra?”

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp!”

Hà Kim Ngọc hất hắn ra, cảm thấy tim mình như sắp nổ tung vì tức giận, bực bội đi lại hai vòng trong phòng, “Đằng nào cũng đã như vậy, hôm nay tôi dứt khoát nói thẳng với anh. Tôi nói cho anh biết, Hà Quang phá sản đối với tôi là một đả kích lớn, nhưng người ta phải hướng về phía trước, tôi không phải là loại bánh bao mềm yếu sống trong bi thương mùa xuân! Chuyện đã qua tôi đã buông xuống rồi, tôi không thèm! Nghe rõ chưa? Tôi không thèm!!”

Trút giận một hồi, hắn thở hổn hển, nhìn Chu Đình Sâm vẻ mặt kinh hoàng, “Anh mau rút lại cái hiệp định chó má đó đi, tôi không đời nào ký đâu! Anh cũng bớt lấy loại đồ vật này nhục nhã tôi, đồ của tôi đều là do bản lĩnh của chính tôi mà có, tiền bạc phi pháp tôi một xu cũng không thèm muốn!”

Chu Đình Sâm vịn tay vịn khó khăn ngồi dậy, khóe môi tái nhợt mấp máy, đáy mắt xám xịt đỏ hoe, gần như sắp khóc ngay tại chỗ.

“Tôi không phải ý đó...” Giọng nói yếu ớt phát ra từ cơ thể bị trọng thương, Chu Đình Sâm ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía cậu: “Tôi muốn giúp cậu, không muốn cậu vất vả như vậy, tôi không có cái ý như cậu nói. Kim Ngọc, tôi thích cậu, và trong lòng cậu cũng còn có tôi. Ngay cả thời gian cũng đưa chúng ta quay trở về như trước, vậy tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa? Đường lui không tồi tệ như cậu nghĩ, lần này tôi nhất định sẽ làm cậu sống vui vẻ hạnh phúc, cậu tin tôi một lần, lần cuối cùng!”

Vẻ mặt khẩn thiết của hắn vô cớ làm đau mắt Hà Kim Ngọc, ký ức trước đây lại khắc sâu vào tâm trí. Hắn lộ ra vẻ mặt tự giễu: “Tôi tin anh? Tiền đề cũng phải là anh không lừa dối tôi chứ, chừng ấy năm qua anh lừa dối tôi, bây giờ muốn tôi đếm từng cái một sao? Lần nào anh nói thật với tôi hả? Anh nói anh và Tào Bất Phàm không có gì, nói người anh yêu là tôi, còn nói anh là Chu Đình Sâm 18 tuổi! Tôi tin không? Rồi anh đối xử với tôi như thế nào?”

Để không còn bị Chu Đình Sâm dây dưa, hắn đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, lùi bước hết lần này đến lần khác. Không ai có thể làm hắn như vậy, trước Chu Đình Sâm, chưa từng có!

Tim Hà Kim Ngọc đau nhói, khó khăn nói: “Anh tính là cái thá gì chứ! Tôi muốn người đàn ông như thế nào mà không có? Đời này cứ phải quanh quẩn bên anh sao, anh dựa vào cái gì làm tôi chật vật như vậy...”

Từ nhỏ đến lớn, ai thấy hắn Hà Kim Ngọc mà không niềm nở tươi cười chào đón? Ai nấy đều vội vàng đối với hắn ân cần lấy lòng, hắn muốn cái gì mà không có được? Dựa vào cái gì Chu Đình Sâm lại làm hắn khốn khổ như thế?

Mềm lòng...

Hắn lại đối với Chu Đình Sâm mềm lòng?

Hà Kim Ngọc nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt cay xè: “Tôi là Hà Kim Ngọc... Tôi mẹ nó chính là Hà Kim Ngọc!!”

Đáy mắt hắn đỏ tươi, cố nén nước mắt chảy ngược vào trong, “Cho nên đời này tôi sẽ không tin anh, sau này anh cút đi thật xa, không cần xuất hiện trước mắt tôi nữa!”

“Kim Ngọc...” Chu Đình Sâm nỉ non.

Hà Kim Ngọc đứt quãng hít một hơi, nhấc chân muốn ra cửa.

“Đừng đi... Hà Kim Ngọc!”

Chu Đình Sâm đột nhiên giãy giụa, gạt ống tiêm ra, ôm ngực xé rách vết thương xuống giường đuổi theo. Chỉ là hắn bị thương quá nặng, lảo đảo đi được hai bước cả người ngã xuống ngay tại chỗ, kéo theo Hà Kim Ngọc mất trọng tâm cùng bị ngã.

Vừa định đứng dậy, lập tức bị Chu Đình Sâm nhào tới ôm chặt vào lòng.

Hắn dường như rất sợ hãi điều gì đó, cơ bắp căng cứng run rẩy không ngừng có thể thấy rõ bằng mắt thường. Hà Kim Ngọc theo bản năng đưa tay đẩy ra, nhưng vừa chạm vào áo bệnh nhân lòng bàn tay lập tức cảm thấy một cảm giác ấm áp dính nhớp.

“Vết thương của anh chảy máu, mau buông tôi ra!” Hà Kim Ngọc luống cuống, người đã khó khăn lắm mới cứu sống được đừng lại tự làm loạn nữa.

“Kim Ngọc...” Chu Đình Sâm không buông tay, tiếng khóc nức nở vô cùng bị đè nén, “Xin lỗi, xin lỗi... Là tôi có lỗi với cậu, cậu đừng bỏ rơi tôi nữa, coi như là tôi cầu xin cậu... Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Trước đây tôi có lỗi với cậu, bây giờ tôi cũng có lỗi với cậu... Xin lỗi, mọi thứ đều xin lỗi—”

Hà Kim Ngọc động tác khựng lại, ngẩn người để hắn ôm.

“Mọi thứ đều là lỗi của tôi, cậu đừng bỏ rơi tôi mà đi nữa... Đều do tôi quá ích kỷ, trách tôi không nói thật với cậu sớm hơn, đều do tôi—Tôi lừa cậu không phải là đang đùa giỡn cậu, ban đầu tôi quả thật không muốn nói, sau này là sợ hãi, cậu ghét Tào Bất Phàm như vậy, nếu tôi nói ra cậu sẽ không cần tôi! Tôi thật không nghĩ chuyện này sẽ làm cậu đau khổ đến thế, tôi sai rồi... Chuyện Hà Quang là tôi có lỗi với cậu, tôi đưa hiệp định cho cậu không phải vì nhục nhã cậu, là không muốn thấy cậu vất vả, cũng là để đền bù... Những lời dối trá của tôi với cậu đều chỉ là muốn cùng cậu bắt đầu lại mà thôi, tôi yêu cậu, tôi thật sự yêu cậu...”

Hà Kim Ngọc gầm nhẹ: “Anh câm miệng!”

“Tôi yêu cậu—”

Vai Chu Đình Sâm run rẩy, nước mắt nóng hổi tuôn rơi. Lồng ngực trào ra một mảng máu tươi nóng hổi, nhuộm đỏ quần áo hai người đang kề sát, làm Hà Kim Ngọc cũng nhịn không được run rẩy.

“Tôi bảo anh câm miệng.”

Giọng Hà Kim Ngọc trầm xuống, sự kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn.

Chu Đình Sâm im lặng một lúc, thế mà thật sự buông lỏng hắn ra, đôi mắt thấm ướt đỏ hoe đáng sợ, nhìn về phía hắn đã là một mảnh bi thương: “Cậu biết, tận mắt nhìn thấy cậu chết trước mặt tôi là tư vị gì không?”

Hà Kim Ngọc không thể tin được ngẩng đầu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên ý thức được có một vấn đề vẫn luôn bị hắn quên lãng.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, trận hỏa hoạn kia trước đây đối với hắn càng giống như một bản phác thảo nhân sinh cao vút, nên hắn tự nhiên chấp nhận sự xuất hiện của Chu Đình Sâm.

Vậy, Chu Đình Sâm đã trọng sinh như thế nào?

Đồng tử Hà Kim Ngọc đột nhiên mở lớn, ánh mắt thay đổi: “Cho nên anh cũng đã chết? Anh cùng tôi chết trong trận hỏa hoạn đó? Anh nói đi, tôi hỏi anh có phải không!”

Chu Đình Sâm không nói gì, coi như là cam chịu.

Hắn đau lòng không thôi, mỗi lời nói ra đều như bước đi trên lưỡi dao sắc bén, đau đớn muốn chết: “Tôi cái gì cũng có thể đồng ý với cậu, chỉ duy nhất cái này tôi thật sự làm không được. Trừ khi tôi chết, bằng không tôi sẽ không từ bỏ cậu, đời này, kiếp sau, mỗi một đời, ngoài cậu ra tôi không cần ai khác, không yêu ai khác...”

Chu Đình Sâm nước mắt chảy đầy mặt, nước mắt và máu tươi từ vết thương hòa lẫn vào nhau, chảy dài xuống dưới, uốn lượn dưới chân hai người.

“Xin lỗi, xin lỗi! Kim Ngọc... Là tôi có lỗi với cậu, vạn lần sai đều là tôi sai, tôi sai...” Chu Đình Sâm nghẹn ngào, khẽ giọng cầu xin hắn.

Hà Kim Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, đau khổ lắc đầu.

Hắn đẩy người ra, chậm rãi đứng dậy, thất hồn lạc phách đi về phía cửa.

Chu Đình Sâm giãy giụa cơ thể bệnh nặng, giữ lại trong im lặng.

Khoảnh khắc mở cửa, hắn đột nhiên nghiêng đi khuôn mặt mệt mỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ: “Chu Đình Sâm, đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...”

“Cạch,”

Cánh cửa bị đóng lại hoàn toàn.

Chu Đình Sâm quỳ gối tại chỗ, nghe tiếng bước chân ngày càng xa trong không khí trống trải, tim cũng theo đó lạnh đi từng chút.

Hắn không ngờ, tất cả những điều này lại trở thành một giấc mộng không có thật, trăng trong nước, hoa trong gương của hắn. Hà Kim Ngọc trước đây đã khiến hắn không hài lòng sẽ không bao giờ còn nhìn hắn với ánh mắt vui mừng như vậy nữa.

Phải làm sao đây, rốt cuộc hắn nên làm gì đây...

Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào, Hà Kim Ngọc mới có thể vui vẻ, mới có thể tha thứ cho hắn?

Chu Đình Sâm vô lực ngã ngồi trong vũng máu, hắn không cúi đầu xem xét vết thương, vì lồng ngực sớm đã chết lặng, dường như máu đã chảy khô, lạnh buốt thấu xương.

Không biết qua bao lâu, hắn tuyệt vọng cúi thấp lưng, quỳ gối trong vệt máu đỏ tươi bắt mắt, run rẩy, khóc thét tê tâm liệt phế.


Hà Kim Ngọc chính mình cũng không biết làm thế nào mà đi ra khỏi bệnh viện.

Gió thổi trên người hắn, đã không còn cảm nhận được độ ấm, lướt qua trái tim trống rỗng của hắn rồi lại đi mất.

Hắn đưa tay lau mặt.

Tiểu Lý vội vã chạy tới, nhìn thấy mảng máu lớn trên ngực hắn suýt chút nữa ngất xỉu vì sợ hãi, vội vã vây quanh hắn kiểm tra một hồi, thấy máu không phải từ trên người hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta há miệng định hỏi, nhìn thấy vẻ mặt tro tàn của Hà Kim Ngọc, vẫn là nhịn xuống, đưa hắn trở lại Hà Quang.

Túc Phượng gần đây vẫn luôn muốn gặp hắn, đã nhiều lần cử người thông báo đều bị từ chối. Lòng bà bất an, hôm nay dứt khoát trực tiếp đến tìm người.

Bà vừa ngồi xuống, Tiểu Đào liền chạy tới nói cho bà biết Hà Tổng đã ra ngoài, không biết ở đâu.

Bà càng thêm không yên tâm, cứ như vậy chờ thẳng đến khi thấy Hà Kim Ngọc cả người đầy máu trở về, suýt chút nữa ngất xỉu vì sợ, được Tiểu Đào đỡ vội vàng nghênh qua.

“Con, con làm sao vậy? Ôi các cậu còn ngây ra đó làm gì không mau đi gọi bác sĩ!”

Tiểu Lý vội vàng trấn an, cũng giải thích đây không phải máu của Hà Kim Ngọc, Túc Phượng nghe xong mới hơi yên tâm.

Để tránh cho nhiều người nhìn thấy, Hà Kim Ngọc về phòng nghỉ tắm rửa trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

“Ngài sao lại đến.” Hà Kim Ngọc đẩy cửa đi vào, sắc mặt không được tốt lắm.

Túc Phượng bị hỏi như vậy, lập tức nghẹn lại, lúng túng nói: “Không có gì, chỉ là đến thăm con. Con xem con kìa, cả ngày bận rộn công việc cơm cũng không ăn đàng hoàng, tiều tụy thành như vậy rồi.”

Bà đứng dậy, đến gần ngồi xuống bên cạnh hắn, nhéo khăn lụa lau mồ hôi trên thái dương và trán hắn.

Hơi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô đơn của hắn.

Lúc này, bà thật sự giống như một người mẹ đang xót xa cho con mình.

“Ngài không cần lo lắng cho tôi.” Hà Kim Ngọc né tránh đi một chút không đáng kể, nói: “Nếu không có chuyện gì thì để Tiểu Đào dẫn ngài đi dạo, tôi đi trước.”

“Khoan đã!”

Túc Phượng cầm lấy túi bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn: “Mẹ... không biết con thích ăn gì, nên bảo người đến công ty con hỏi thăm, họ nói khoảng thời gian trước thường có người gửi bánh ngọt đồ ăn cho con. Mẹ, mẹ không rõ khẩu vị của con, nên cứ ước chừng làm một ít... À nếu con không thích, lần sau mẹ có thể làm món khác.”

Hà Kim Ngọc không nhận, bà liền đưa tay nhét qua, “Nhưng chỗ nào không ăn được con nhất định phải nói! Nhất định... phải đích thân nói cho mẹ biết có được không?”

Tầm mắt Hà Kim Ngọc chạm đến ánh mắt cẩn thận của bà, cân nhắc cái túi, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Tôi có đầu bếp rồi, ngài lãng phí thời gian làm nó làm gì chứ.”

“Chỉ cần con thích là được.” Túc Phượng cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, thầm thì.

Hà Kim Ngọc không nói thêm gì, xách đồ vật trở về văn phòng.

Điện thoại vang lên, hắn nhìn qua, là Hà Dịch hỏi hắn gần đây có rảnh không, bảo hắn về nhà ăn bữa cơm tiện thể ở lại hai ngày.

Đời trước hắn cũng thường xuyên nhận được những tin nhắn tương tự thúc giục hắn về nhà, nhưng phần lớn đều là để hắn tiếp nhận Tào Bất Phàm, cứng rắn diễn một màn cha từ con hiếu. Lần này, chỉ là bảo hắn về nhà ăn bữa cơm mà thôi.

Hắn tùy tay ném điện thoại và túi đồ cùng nhau lên bàn trà, đi đến trước cửa sổ sát đất nghiêng tựa vào, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Hắn rất thích nơi này và chọn văn phòng này, cửa sổ sát đất lớn có thể nhìn thấy toàn bộ sự phồn hoa của Thủ Đô không sót một chi tiết nào.

—Cũng là con đường hắn đã từng chiến đấu.

Hắn cũng không cảm thấy giai đoạn này vất vả, vì việc khởi nghiệp bản thân đã là một chuyện vất vả, sẽ không có ai vừa lên đã có được tất cả.

Hắn cũng là một người không thích treo sự oán giận và khổ sở lên miệng.

Đối xử tốt với họ hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn và hối hận, những tổn thương đến từ họ hắn cũng đều chấp nhận, coi như hắn không biết nhìn người, đào tim móc phổi đổi lấy một mớ hỗn độn cũng là đáng đời.

Nghĩ đến điều duy nhất muốn oán giận, chính là hắn đã thỏa hiệp đến mức này, tại sao vận mệnh vẫn không chịu buông tha hắn?

Thật là kỳ lạ, sự bất mãn đã biến thành khó lòng buông bỏ, ngay cả sai lầm cũng có thể đền bù, mọi thứ luôn lặng lẽ đến vào những lúc không nên đến.

Tàn thuốc ào ào rơi xuống, đáy mắt Hà Kim Ngọc vẫn còn vệt đỏ chưa tan, quay đầu lại liếc nhìn túi bánh ngọt trên bàn trà.

“Đây cũng là sự đền bù sao?” Hà Kim Ngọc cười cười, chua chát quay đầu lại tiếp tục một mình hút thuốc.


Bóng cây lay động, gió, thổi qua những tòa nhà cao tầng so le, xuyên qua đường phố xe cộ như nước, dán sát mặt đất lại một lần nữa lướt qua sân vườn lốm đốm, hắn lại nghe thấy khúc nhạc buồn thảm, hoang vắng xuyên qua năm tháng.

Còn nghe thấy tiếng khóc thống khổ ở bệnh viện; ánh mắt mất mát của Túc Phượng khi quay đầu lại giữa chừng; tiếng thở dài của Hà Dịch nhìn vào góc khuyết trên bàn ăn; khúc hồi ức tuổi thơ Lang Trang đàn bên cửa sổ.

Tất cả bị gió cuốn đi chặn ngoài cửa kính, trong trời đất chỉ còn lại sự cô đơn vô biên vô hạn, sự tiêu điều xám xịt.

Hà Kim Ngọc ném tàn thuốc đi, lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này.

Có người yêu mà cầu không được; lại có người vứt bỏ như giày rách. Kỳ thật thủ đoạn hành hạ người của ông trời đều như nhau cả.

back top