VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 76

Chương 76

 

“...” Hà Kim Ngọc từ tận đáy lòng đánh giá hắn một câu: “Anh đúng là lì lợm la liếm thật đấy.”

Lý Minh Tiêu đối với điều này không hề bèm lòng, nhún vai không quan trọng: “Dù sao cơ hội đều dành cho người có sự chuẩn bị.”

Hà Kim Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng đã quen, đưa tay kéo cửa xe.

Nghe xong phiên tòa bị trì hoãn, thời gian vừa kịp buổi trưa. Hắn chuẩn bị làm tóc xong sẽ đi dạo phố, tiêu khiển một chút, vừa kịp thời gian ăn cơm tối với hải sản gì đó...

Hắn đang nghĩ, tiện tay nhận điện thoại của Tiểu Đào, cô nói Chu lão gia tử muốn gặp hắn.

Hắn nhíu mày, thầm nghĩ gần đây hắn đâu có đắc tội vị đại Phật này, tự dưng đến tìm hắn làm gì?

Nghĩ lại, Chu lão gia tử nghiêm túc cổ hủ, đối xử với con cái gần như là nghiêm khắc trách móc, duy chỉ có đối với Chu Đình Sâm, đứa con độc đinh này, là vô cùng yêu thương, gần như là chiều chuộng hết mực, giống hệt như lão gia tử nhà hắn, cách một thế hệ lại càng thân thiết. Lúc này khả năng lớn là đến báo thù cho đứa cháu cưng của mình!

Ngày ở bệnh viện đó, hắn vừa đi, Chu Đình Sâm liền vào phòng cấp cứu, với mức độ cưng chiều không phân biệt phải trái của Chu lão gia tử, tuyệt đối là tính sổ này lên đầu hắn! Hôm nay chắc chắn là đến gây khó dễ cho hắn.

Hà Kim Ngọc “Chậc” một tiếng.

Hắn quyết định ăn bữa cơm trước khi gặp lão gia tử, bị mắng trước thì cứ lấp đầy bụng đã rồi nói.

Cứ luẩn quẩn như vậy, đợi đến khi hắn vào phòng riêng đã là buổi chiều. Chu lão gia tử thấy hắn theo bản năng xoay người, phát ra một tiếng khinh thường “Hừ lạnh” từ mũi.

Hà Kim Ngọc chào hỏi trước, mặc kệ lão gia tử có đồng ý hay không tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Người hầu rất có mắt nhìn nhanh chóng thay trà sữa mà hắn gần đây yêu thích. Vừa uống một ngụm, Hà Kim Ngọc mặt đen lại bảo hắn đi làm việc khác.

“Trà này vị quá nặng, tôi không thích.”

“... Nhưng đây là quán trà mà.”

Hà Kim Ngọc xua xua tay bảo hắn đi xuống, tiện thể trấn an cảm xúc của lão gia tử, bảo ông cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Thế là, sắc mặt lão gia tử càng khó coi hơn: “Ta hôm nay đến tìm cậu, là vì Tiểu Sâm, cậu hẳn là có thể hiểu được chứ?”

Quả nhiên là chuyện này, Hà Kim Ngọc lại lắc đầu, cố ý đối nghịch với ông: “Tôi và hắn đâu có thù oán sâu đậm gì, mà có thể kinh động ngài phiền lòng.”

Lão gia tử liếc hắn một cái: “Từ sau kỳ nghỉ hè năm ngoái, nó từ nước ngoài trở về như biến thành một người khác, miệng không ngừng nhắc tên cậu. Ta dùng mọi cách cũng không tra ra được sau khi nó xuất ngoại hai người có bất kỳ hình thức liên lạc nào, chúng ta coi như nó tương tư đơn phương tạm thời không bàn tới! Thích cái gì đó thì là chuyện nhỏ, nhưng sự si mê của nó đối với cậu đã đến mức điên cuồng, vì cậu, nó thậm chí có thể nhẫn tâm đến mức ngay cả toàn bộ Chu gia cũng không cần! Cậu rốt cuộc đã rót cho nó thứ thuốc mê gì?”

Sắc mặt Hà Kim Ngọc ngưng trọng, hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào với ông lão lớn tuổi này về cái thứ đầy huyền học như “trọng sinh”, hắn vừa định nói gì, giây tiếp theo bị lão gia tử giơ tay cắt ngang.

Lão gia tử tiếp tục nói: “Ta yêu thương nó, nên rất nhiều chuyện đều chiều theo nó, nhưng ta đã coi thường sự cố chấp của Tiểu Sâm. Nó vì cậu về nước, nói gì cũng muốn làm người phụ trách bàn giao công trình Sơn Hải, cuối cùng cả người đầy máu trở về Thủ Đô. Vì muốn cậu nhìn nó thêm hai lần, nó thuốc cũng không uống kim cũng không tiêm, cứ lăn lộn mãi! Ta giận quá trở về Chu trạch đóng cửa không ra, đợi đến khi gặp lại cháu trai ta, chính là ở trong tù! Nó ngay cả tội giết người cũng dám gánh! Ta không hiểu thằng nhóc này và Lang Trang có ân oán gì, nhưng xét đến cùng vẫn là vì cậu! Lại là vì cậu!”

Ông thở dài sâu sắc, vì tuổi già mà đôi mắt đục ngầu, dần dần đỏ lên: “Ta tuổi đã cao rồi, đời này xem Tiểu Sâm kết hôn sinh con lập gia đình là trông không nổi nữa, chỉ cầu nó bình an. Ta dùng rất nhiều cách để khuyên nó, nhưng thằng nhóc hỗn xược này không nghe lọt câu nào, thế mà lại xông vào cái chuyện tai họa như Đảo Sơn Hải! Ta tuy không có cơ hội ra chiến trường, nhưng ngoài ra sóng gió lớn ta chưa từng thấy qua sao? Nhưng duy độc... duy độc không yên tâm được cho con cháu ta!”

Vì lo lắng sự an nguy của con cháu, ông thậm chí có thể lặng lẽ rơi lệ trước mặt Hà Kim Ngọc. Ông quả thật nói đến chỗ đau lòng, nghĩ đến tuổi tác của ông, Hà Kim Ngọc có chút không đành lòng.

“Ngài đừng buồn, sau này tôi tránh xa hắn một chút đi.”

“Vô dụng, làm cái gì cũng vô dụng...” Lão gia tử nhắm mắt, “Ta thật sự không nhìn thấy cậu có điểm nào đáng giá để Tiểu Sâm như thế. Từ trước đến nay ta chưa từng vừa mắt cậu, nhưng bây giờ... Ta xin lỗi cậu.”

“Cái gì?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc bàng hoàng của Hà Kim Ngọc, lão gia tử chống gậy từ ghế chủ vị chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ấn hắn xuống không cho hắn đứng dậy, lùi lại hai bước, cúi mình thật sâu, trịnh trọng với hắn.

“Coi như lão già ta hôm nay cầu xin cậu. Cầu xin cậu... giúp Chu gia, giúp con cháu ta, cũng giúp Tiểu Sâm đi.”

Hà Kim Ngọc lần này thật sự phải đi lên, một bộ dạng như gặp đại địch đỡ lão gia tử đứng dậy.

Nếu hôm nay lão gia tử thật sự đổ ập xuống mắng hắn một trận hắn cũng không để bụng, chứng tỏ hoàn toàn là trút giận, hắn còn có thể có nắm chắc mà cãi lại hai câu. Nhưng cố tình cái thái độ cúi đầu nhún nhường này, lại là điều khiến hắn không thể nào đối phó được.

Lão gia tử được hắn đỡ trở lại, lắc đầu nức nở nói: “Ngày cậu rời khỏi bệnh viện, nó bị đưa vào phòng cấp cứu cứu chữa một ngày một đêm, suýt chút nữa mất mạng! Ta thật sự sợ hãi, ta sợ đến mức nhốt nó lại không cho nó gặp cậu nữa. Ban đầu nó quậy phá không ăn không uống ta không để ý, cho đến 2 ngày trước, nó suýt chút nữa nhảy từ tầng thượng xuống...”

Lão gia tử thật sự không nói nổi nữa, kìm nén tiếng khóc cúi đầu.

“Nhảy lầu?” Hà Kim Ngọc cũng không khá hơn là bao, nỗi sợ hãi mãnh liệt đùng đùng chạy khắp người, bò lên xương sống, làm đại não trống rỗng ước chừng mười mấy giây!

Hắn vội vàng truy vấn: “Hắn vì sao muốn nhảy lầu!”

Lão gia tử nước mắt giàn giụa: “Không ai biết, nó bây giờ không nói lời nào không ăn uống gì, hoàn toàn dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì hơi thở. Bác sĩ nói nó đã mất đi ý chí cầu sinh, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện... Chúng ta thật sự không còn cách nào, bây giờ ngoài cậu ra không ai khuyên được nó...”

Có ý gì?

Chu Đình Sâm không muốn sống nữa, muốn tìm đến cái chết?

Vì hắn, Chu Đình Sâm muốn tự sát?!

Khoảnh khắc tin tức lọt vào tai như sét đánh ngang trời suýt chút nữa bổ hắn từ đầu đến chân, trong lòng đột nhiên chìm xuống, Hà Kim Ngọc không thể làm ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ cảm thấy lồng ngực bị lấy đi hết không khí, hắn ngay cả hô hấp cũng đau.

Bên tai còn đứt quãng truyền đến tiếng khóc nức nở không ngừng bị đè nén của lão gia tử, cùng ánh sáng tái nhợt từ ngoài cửa sổ chiếu vào đồng loạt làm Hà Kim Ngọc tối sầm mắt!

Hắn nhanh chóng phản ứng, cất bước quay người đi ra ngoài, sải bước xông xuống lầu lên xe phóng đi!

Lúc này hắn còn vội vàng hơn lần trước, nắm chặt vô lăng, số hiển thị trên đồng hồ tốc độ không ngừng tăng lên! Hà Kim Ngọc mắt nhìn thẳng phía trước, mặt lạnh như sương nhanh chóng bay về phía bệnh viện.

Ngay cả gara cũng không vào, chiếc xe đen bá đạo nghiêng hẳn ở cổng, Hà Kim Ngọc đóng sầm cửa xe mạnh mẽ xông vào phòng bệnh.

Để đề phòng Chu Đình Sâm lại làm ra hành động điên cuồng nào, phòng bệnh của hắn đã được gia cố lại, cửa sổ bị đóng lại bằng cửa sổ chống trộm bằng thép từ bên ngoài, bên trên là hàng loạt dây bảo hiểm dày đặc.

Hà Kim Ngọc vừa bước vào, trở tay “Cạch” đóng cửa lại, khoảnh khắc bước vào hắn ngửi thấy ngay mùi thuốc nồng đậm gay mũi tràn ngập trong không khí.

Tầm mắt nhìn về phía giường bệnh chất đầy dụng cụ. Chỉ hơn nửa tháng không gặp, Chu Đình Sâm đã xảy ra sự thay đổi trời long đất lở, vẻ ngoài đẹp trai ngày xưa đã rút đi sự sống, nằm trên giường.

Gò má và hốc mắt gầy gò hóp sâu, da dẻ hiện ra màu xám xịt vô cùng không khỏe mạnh, mặt mày mơ hồ có thể phân biệt ra bóng dáng anh tuấn, cả người gần như có thể dùng từ “thoi thóp” để hình dung.

Hà Kim Ngọc chậm rãi tới gần, sờ vào mu bàn tay chỉ còn da bọc xương của hắn.

Người đàn ông trên giường có động tĩnh, run rẩy mở mắt ra, khi nhìn thấy hắn có sinh khí có thể thấy rõ bằng mắt thường, nhưng chỉ một giây, lại nhanh chóng ảm đạm trở lại, khó khăn lật người, quay lưng về phía hắn.

Rõ ràng không muốn phát sinh bất kỳ sự giao tiếp nào với hắn.

Ngọn lửa giận trong lòng Hà Kim Ngọc lập tức bùng lên: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết muốn sống mà vẫn là đại trượng phu sao? Có khó khăn đau khổ gì không đi giải quyết, cứ phải ở bệnh viện đòi tự sát? Anh không thấy mất mặt tôi còn thấy xấu hổ thay anh!”

Người kia vẫn bất động.

Hà Kim Ngọc nổi cơn thịnh nộ thì ai cũng không nể nang! Hắn nhấc chân muốn đi, nhưng hai tiếng ho khan nghẹn ngào của Chu Đình Sâm đã làm hắn dừng động tác lại.

Chu Đình Sâm ấn nệm, động tác khó khăn ngồi dậy, yếu ớt dựa vào tường đầu giường.

Đôi mắt đen thẳm kia ánh lên hình bóng mơ hồ của hắn, toát ra cảm xúc khó tả, tựa lưu luyến, tựa không nỡ, tựa cáo biệt. Tóm lại, khi nhìn qua những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí ngăn cách, trái tim Hà Kim Ngọc theo đó mà run lên kịch liệt.

Hắn vốn tưởng rằng, tình yêu của mình đối với Chu Đình Sâm bị bào mòn gần hết chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và bất đắc dĩ. Người này đã phí thời gian của hắn quá nhiều, hắn đã quá mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy hắn dầu hết đèn tắt, lại không hề có chút khoái cảm giải thoát nào.

Sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng.

“Kim Ngọc, có thấy tòa án xét xử Lang Trang không?” Chu Đình Sâm hướng hắn nở một nụ cười vô lực.

Hà Kim Ngọc nhìn hắn, không nói gì.

“... Hôm nay cậu không nên đến.”

“Vậy anh muốn tôi trơ mắt nhìn anh đi tìm chết?”

“Đúng vậy.” Chu Đình Sâm không hề biểu lộ sự sợ hãi đối với sự mất đi của sinh mệnh, ngược lại vô cùng đạm nhiên: “Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cậu.”

Hà Kim Ngọc trong khoảnh khắc nắm chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập, “Chỉ vì chuyện tôi chia tay anh mà anh không sống nữa? Anh mẹ nó có bệnh đi, chuyện nhỏ như vậy anh đáng đến mức này sao! Anh cũng không chịu nghĩ kỹ, lần này không giống đời trước, anh có gia đình có sự nghiệp sau này tiền đồ xán lạn, vứt bỏ hết những thứ này cứ phải yêu đương với tôi, không yêu thì chết? Anh điên rồi có phải không!”

“Chuyện nhỏ?”

Đôi mắt đen thẫm như mực vì sắc mặt tái nhợt mà càng thêm nổi bật ngưng đọng vài giây, Chu Đình Sâm chậm rãi ngước mắt, cơ thể suy nhược quá mức chỉ có thể phát ra âm thanh khí yếu ớt:

“Nếu là chuyện nhỏ, lúc trước tôi đã không xông vào biển lửa đi theo cậu. Có lẽ ngày cậu chết, tôi cũng đã điên rồi.”

Một vết sẹo do biển lửa để lại trong lòng làm sao ngăn được Hà Kim Ngọc, mỗi khi Chu Đình Sâm nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đều là hình ảnh người hắn yêu bị lửa đêm đó nuốt chửng.

Hắn bị vết bỏng rát này hành hạ đến đau đớn muốn chết, chỉ có Hà Kim Ngọc mới là thuốc giải, nhưng, bây giờ hắn dù thế nào cũng không có tư cách nói đến “giải thoát”.

“Cho nên, cậu đừng ngăn cản tôi nữa, chỉ có như vậy tôi mới có thể hoàn toàn buông tay với cậu.” Hốc mắt Chu Đình Sâm ẩm ướt, cố gắng nhịn đau đớn truyền đến từ ngực, chậm rãi nhắm hai mắt: “... Xin lỗi, tôi quên không được cậu, chỉ có dùng loại phương thức cực đoan này mới có thể thả cậu tự do. Tôi sẽ không bức bách cậu bất cứ điều gì. Nếu có thể, hy vọng sau khi tôi chết cậu có thể hoàn toàn quên tôi.”

Cánh mũi hắn mấp máy, mí mắt nhắm chặt không ngừng rơi xuống nước mắt nóng bỏng.

Nước mắt lướt qua rãnh nước mắt và sống mũi, dừng lại ở đáy mắt Hà Kim Ngọc, kích khởi một giọt nước, làm gợn sóng lăn tăn nhợt nhạt.

“Giữa chúng ta, không có cách nào khác sao? Tôi lùi một bước, sau này chúng ta làm bạn được không?”

“... Đừng hành hạ tôi nữa, cậu đi đi.”

“...”

Hà Kim Ngọc im lặng đứng ở đầu giường, trong lòng cũng không dễ chịu hơn là bao, chịu đựng sự đau đớn muốn nứt ra của gan, cảm thấy một luồng nhiệt ý xông lên hốc mắt ào ạt chảy ngược xuống từ khóe mắt.

Hắn vội vàng cúi đầu, từ tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy Chu Đình Sâm gắng gượng nâng tay lên.

Đôi tay kia vì suy dinh dưỡng đã chỉ còn một lớp da bọc xương, hiện ra màu xanh trắng không bình thường, mỗi khớp xương đều nhô rõ ràng.

Bàn tay yếu ớt nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho hắn, lực đạo lại được kiểm soát vừa vặn, không nhẹ không nặng, vừa lau đi nước mắt, lại không để lại dấu vết quá nặng.

Chu Đình Sâm thu hồi ngón tay, dứt khoát quay mặt đi: “Đi thôi, không cần quay lại nữa.”

back top