Tôi chọc chọc Tần Hành đang gọt táo hình con thỏ bên cạnh.
"Cậu làm à?"
Tần Hành đưa miếng táo đã gọt đến miệng tôi, lắc đầu:
"Tôi chỉ biết chữa bệnh."
Cùng lúc đó, mẹ tôi và Lạc Dần cùng nhau đi xuống cầu thang.
"Thằng nhóc con này, sao lại đòi tiền nữa, không phải mới đưa tiền tiêu vặt sao, con tiêu hết vào đâu rồi!"
Lạc Dần ôm cánh tay mẹ tôi lắc lắc: "Xin lỗi! Con bây giờ là Alpha trưởng thành rồi! Có nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm."
Nó liếc thấy tôi, lập tức quay mặt đi, vành tai lại đỏ đáng ngờ.
Mẹ tôi rút tay lại, cố ý nghiêm mặt: "Không được, không thể chiều con như vậy."
Tôi cố nhịn cười, bước đến khoác vai Lạc Dần.
"Không sao... cần bao nhiêu? Anh trả lại cho em."
Tai Lạc Dần càng đỏ hơn, lầm bầm: "Chậc, giả bộ đại gia cái gì."
Ba tôi cũng vừa từ trên lầu xuống, vẫy tay gọi Tần Hành.
"Tiểu Tần, lại đây nếm thử trà mới của chú."
"Vâng ạ chú!" Tần Hành lập tức đứng dậy, khi đi ngang qua tôi khẽ móc ngón tay tôi một cái.
Lạc Dần bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Anh, anh nhìn kìa!"
Tôi mỉm cười ngẩng đầu.
Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa nhẹ nhàng bay xuống.
Hạnh phúc, đang rơi vào khoảnh khắc này.
(Hết)
