Nói xong, Diệp Vân Châu điều khiển xe lăn quay người rời đi, bỏ lại tôi một mình đứng ngây ngốc trong gió.
Đồng ý luôn sao?!
Ban đầu tôi cũng chỉ là thăm dò thôi mà.
Dù sao ngủ chung tiện cho việc điều trị chân của anh ta hơn.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, tôi mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình anh ta đưa, ngồi bên mép giường, nhìn Diệp Vân Châu lau tóc một cách chậm rãi.
Tóc anh ta rất đẹp, đen mềm, giọt nước trượt theo đuôi tóc, lướt qua cổ, rồi biến mất vào cổ áo...
Tôi vội vàng dời tầm mắt, tim đập hơi loạn.
Quả nhiên là nam chính, dáng người thật là chuẩn.
"Ngẩn người gì đấy?" Anh ta đột nhiên lên tiếng, làm tôi giật mình.
"Không, không có gì." Tôi dịch vào phía trong giường, nhường chỗ trống cho anh ta: "Anh ngủ đi, tôi không chen đâu."
"Tôi giúp anh."
Anh ta không nói gì, chỉ nhấn chuông bên cạnh giường.
Rất nhanh, Tiểu Ngũ bước vào, bế Diệp Vân Châu lên giường, rồi rời đi.
Nệm lún xuống một khoảng, mang theo mùi xà phòng thanh mát trên người anh ta.
Tôi nín thở, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, sợ chạm vào anh ta.
Đêm rất tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.
Tôi trân trân nhìn trần nhà, đếm đến hơn hai trăm con cừu, vẫn không tài nào ngủ được.
Người bên cạnh lại thở đều đều, dường như đã ngủ say.
"Này." Tôi nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh ta: "Anh thật sự không sợ nửa đêm tôi đạp anh xuống đất à?"
Anh ta không mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn: "Cậu có thể thử xem."
"Diệp Vân Châu, lúc anh đứng dậy chắc chắn sẽ rất cao nhỉ."
"Không biết."
"Tin tôi đi, sẽ có ngày anh đứng dậy được."
"Được, tôi tin cậu."
Tôi vốn khó ngủ chỗ lạ, đổi sang nơi mới càng trằn trọc không yên.
Diệp Vân Châu bên cạnh lại ngủ rất sâu, tiếng thở đều đặn vang rõ trong đêm tĩnh mịch.
Thật sự không chịu nổi, tôi thầm gọi hệ thống: 【520!】
【Có mặt, chủ nhân.】520 trả lời ngay lập tức.
【Bây giờ phải làm gì?】Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu ngón tay siết nhẹ.
【Chủ nhân, người chỉ cần đặt tay lên đùi hắn là được.】
【Cái này biến thái quá!】Tôi suýt nữa không kiểm soát được giọng mình mà hét lên.
Nửa đêm sờ đùi đàn ông, nếu Diệp Vân Châu tỉnh dậy, e rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
【Chủ nhân, vì thay đổi vận mệnh, hãy liều một phen đi!】520 nói với giọng quả quyết.
Tôi liếc nhìn Diệp Vân Châu đang ngủ say, lông mày anh ta giãn ra, khuôn mặt dưới ánh trăng có vẻ dịu dàng hơn.
Tôi nghiến răng, nhẹ nhàng nhấc tay lên, khẽ đặt lên đùi anh ta.
【Nhanh lên nhanh lên!】Tôi thúc giục trong lòng, hoàn toàn không để ý rằng, ngay khoảnh khắc tay tôi đặt lên, lông mi của Diệp Vân Châu khẽ rung lên không thể nhận ra.
Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một luồng ấm áp, thấm qua da thịt vào chân anh ta, tê tê dại dại, hơi giống nội lực trong phim kiếm hiệp.
Kéo dài suốt một tiếng, tôi bắt đầu buồn ngủ.
【Xong rồi, chủ nhân.】Giọng 520 đầy vẻ nhẹ nhõm.
【Cần phải duy trì như vậy bao lâu?】
【Một tháng.】
Một tháng?!
Tim tôi thót lại, nhưng nghĩ đến việc nữ chính trong nguyên tác phải mất năm năm, tôi lại thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.
Một tháng thì một tháng, dù sao cũng tốt hơn là bị ném đi cho cá ăn.
Tôi từ từ rút tay về, thở phào một hơi, chỉ mong tháng này trôi qua suôn sẻ.
Ban đầu chỉ định ở lại một thời gian, mà tôi cứ thế ở nhà Diệp Vân Châu đã gần trọn một tháng.
Trợ lý Tiểu Từ giờ đã quen đường quen lối, có tài liệu quan trọng cần ký, cậu ấy đưa thẳng đến nhà Diệp Vân Châu, và Diệp Vân Châu cũng chưa từng nói gì.
Trong suốt một tháng này, mỗi tối tôi đều điều trị cho anh ta theo lời hệ thống, nhưng anh ta chưa bao giờ nhắc đến việc chân có cảm giác gì.
Tuy nhiên, điều đáng mừng là tôi đã quen giường của Diệp Vân Châu.
Chỉ là tôi luôn cảm thấy Diệp Vân Châu gần đây hơi kỳ lạ, anh ta không đến công ty làm việc, suốt ngày ở nhà.
Và anh ta còn luôn thích nhìn chằm chằm vào tôi, thật là rợn người.
Mỗi vài ngày anh ta lại tặng tôi một món quà, những món đồ kỳ quái.
Nhưng tôi vẫn an tâm nhận hết.
Chỉ có điều, mỗi ngày anh ta đều ra ngoài ba tiếng, nhưng tôi đã nhờ Tiểu Từ dò hỏi, anh ta không đến công ty.
