XUYÊN TỚI TRĂM NĂM SAU MANG THAI CON CỦA ĐỒ ĐỆ

Chương 12

Chú chó nhỏ từng lang thang hiểu rõ nhất cách nhìn sắc mặt.

Chu Diễm tìm thấy kẽ hở từ thái độ nới lỏng của ta, ngày càng tỏ ra chu đáo, ân cần.

Dù sao cũng đã có khoảng cách.

Ta không hỏi thêm về quá khứ, một lòng dưỡng thai, ít lời ít nói.

Nhưng không chịu được việc Chu Diễm học theo dáng vẻ đáng thương hồi nhỏ.

Hắn nắm được điểm yếu của ta, chống cằm nghiêng đầu nhìn ta.

"Sư tôn uống thêm chút canh bổ đi, chỉ một ngụm thôi."

Dạ dày ta ngày càng thấy ngấy, lắc đầu.

Cũng không biết trong canh bổ có bỏ gì, ta càng về sau càng không uống nổi.

Chu Diễm không miễn cưỡng, lười biếng trêu chọc thường lệ.

"Nếu ta ngậm lấy, có thể đút cho Sư tôn thêm một ngụm không?"

Ta đã được rèn luyện đến mức mặt không đổi sắc, đột nhiên đứng thẳng dậy khỏi ghế dài, in một nụ hôn lên môi hắn.

Chạm nhẹ rồi rời ra.

"Muốn hôn thì nói thẳng."

Chu Diễm như kẻ ngốc, đồng tử màu vàng kim chấn động, hồi lâu sờ lên môi, hung hăng ấn ta xuống ghế dài.

"Đây là Sư tôn chọc ghẹo ta trước đó."

Sau đó hôn đến thỏa thích.

Mắt ta ngấn nước, suýt chút nữa không thở nổi, cố gắng tỏ ra thong dong, nhàn nhạt nói.

"Đêm nay đừng bỏ thuốc nữa, chán lắm."

 

 

back top