XUYÊN TỚI TRĂM NĂM SAU MANG THAI CON CỦA ĐỒ ĐỆ

Chương 16:END

Ngoại truyện - Tuyến if

Sau đại điển thu đồ đệ, Sư tôn biến mất.

Kiếm Tông rất lo lắng, dùng hết mọi cách tìm người.

Một năm.

Năm năm.

Mười năm.

Tất cả mọi người dần quên lãng, đưa ra một Kiếm Tiên mới.

Càng không ai để ý đến ta.

Một "Tiểu Khả Liên" vừa có Sư tôn đã lại mất đi.

Ta dứt khoát trốn trong Kiếm Tông tu ma.

Còn về vị Sư tôn hời hợt kia, ta vốn cũng không yêu thích lắm.

Chỉ là lợi dụng mà thôi.

Thỉnh thoảng những kẻ ngu ngốc kia tự cho là đúng khi sỉ nhục ta, ta sẽ đoán, nếu hắn ở đây, có lẽ con đường tu luyện sẽ thuận lợi hơn.

Hắn sẽ thưởng cho ta linh thạch trân bảo, sẽ cẩn thận dạy ta tiên thuật kiếm pháp, sẽ xoa xoa đầu ta.

Khen ngợi: Tư chất thông minh, hậu sinh khả úy.

Những việc chưa làm này, đều là hắn nợ ta.

Sau khi ta trở thành Ma Tôn, việc đầu tiên là tìm thấy hắn.

Sau đó đánh gãy chân hắn, xích lại trên giường, làm nhục trăm kiểu.

Ta vui thì cùng hắn song tu, ta buồn thì coi hắn là lô đỉnh hút khô.

Không tìm thấy.

Giết hết người Kiếm Tông, cũng không tìm thấy hắn.

Rõ ràng Mệnh Bài vẫn còn đó, ta lật tung từng tấc của thế giới này, tại sao vẫn không tìm thấy?

Chắc chắn là vì, thế giới có quá nhiều người, khó tìm.

Một lão đạo lau mồ hôi tìm đến ta.

"Bệ hạ, thế giới này đã không có, sao không đến ba ngàn giới xem thử?"

Không phải mỗi thế giới đều sinh ra Thẩm Vân Miên.

Cũng không phải mỗi thế giới, hắn đều là Kiếm Tiên.

Có vô số lần hy vọng tan vỡ, cũng có vô số lần, ta đứng trước mộ bia hắn.

Ta tìm hắn...

Nghìn năm? Vạn năm?

Tốt nhất là hắn đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Giống như ảo giác.

Sư tôn đang cho con b.ú sữa, thân hình có phần đầy đặn hơn, nhưng vẫn là băng cơ ngọc cốt.

Yếu ớt nhíu mày với ta.

"Chu Diễm, còn ngây ra đó làm gì? Mau bế con gái ngươi đi!"

Ta nhìn đứa bé trong lòng có vẻ ngoài cực kỳ giống ta, cười.

"Sư tôn, ta cũng muốn."

"Hỗn xược!"

Ai nha.

Tìm thấy rồi.

Sư tôn của ta.

Sư tôn... thuộc về một mình ta.

END.

back top