Nhà cũ nhà họ Quý.
Quý Tụng Mân sau khi trưởng thành, rất ít khi trở lại nơi này.
Diện tích trang viên cực lớn, tài xế lái xe mười phút, mới vòng qua hoa viên, thật sự đến trước cửa kiến trúc.
Khi Quý Tụng Mân xuống xe, Viên Mạn đã đứng đợi ở cửa, thấy người đến, bà lập tức tiến lại đón.
“Tụng Mân... Chuyến đi này có thuận lợi không?” Viên Mạn một cách xa lạ hỏi thăm, muốn làm bản thân trông có vẻ nhiệt tình hơn một chút, nhưng không cách nào gắng sức được.
Quý Tụng Mân nhàn nhạt nhìn bà một cái, khẽ gật đầu: “Họ đều ở bên trong?”
Nhắc đến mấy đứa con riêng kia, Viên Mạn nhíu mày vẻ không vui: “Không có, lão gia tử còn chưa đến mức không cho tôi mặt mũi như vậy, đều sắp xếp ở bên ngoài... Bất quá hiện tại vẫn chưa công khai quá rõ ràng, đã cấp cho mỗi người một căn hộ.”
Nhà cửa là chuyện nhỏ nhặt nhất, Viên Mạn không để ý sự được mất này, chỉ là hành vi này thể hiện thái độ của lão gia tử, khiến bà rất không vui.
“Chia một chút thì chia một chút đi, quan trọng vẫn là công ty,” Viên Mạn xoa xoa mũi, thần sắc hơi tiều tụy, “Tóm lại cũng liên quan đến anh, anh thông minh như vậy, không cần tôi nói nhiều.”
Quý Tụng Mân nghe, có chút buồn cười.
Có lẽ là sau khi phân hóa, Viên Mạn luôn cố gắng đóng vai người mẹ hiền trước mặt anh, nhưng con người rất khó cưỡng ép bản thân làm chuyện không giỏi, họ thường không nói được hai câu đã phải quay về bầu không khí việc công xử theo phép công, không có một lần nào ngoại lệ.
May mắn, anh cũng không bận tâm, chỉ thần sắc nhàn nhạt nói:
“Vào thôi.”
________________________________________
“Giáo sư Yến, lần trước bộ đồ trên người cậu nói eo hơi rộng, tôi đã cho người giúp thu hẹp lại rồi, cậu thử lại xem!”
Yến Trì khoác áo vào ướm thử, lần này cỡ vừa vặn, mặc trên người không rộng không chật, tôn dáng người anh rất đĩnh đạc... Mặc dù bản thân anh vốn đã đủ đĩnh đạc rồi.
“Lần này vừa vặn, làm phiền mọi người, kỳ hạn công trình gấp như vậy, gần đây rất vất vả đi.” Yến Trì cười cười, lúm đồng tiền rất nông, “Buổi chiều mời mọi người ăn đồ ngọt, muốn ăn gì thì nói với tôi.”
“Gì cũng được, cảm ơn Giáo sư Yến!” Cô bé vốn dốc lòng xử lý quần áo, quay đầu nhìn thấy thần sắc của Yến Trì, nhịn không được cảm thán, “Giáo sư Yến, hôm nay cậu cười lên thật ngọt ngào.”
Yến Trì không quen bị hình dung như vậy, sờ sờ miệng mình: “Có sao?”
“Có mà có mà,” cô bé gật đầu, “Vừa nhìn liền biết, Giáo sư Yến gần đây sống rất vui vẻ, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn trước.”
“Thật sao, cũng không phải đang nói tôi mập lên đấy chứ?” Yến Trì suy nghĩ mình gần đây có tăng cân, dù sao Quý Việt Đình tự mình xuống bếp, anh rất khó mà không hãnh diện ăn thêm hai miếng.
“Không phải đâu, mập lên và sắc mặt tốt là hai chuyện khác nhau,” cô bé nói, chỉ vào Tần Tư Minh bên cạnh, “Anh Tư Minh là rõ ràng mập lên. Giáo sư Yến cậu không giống, trước đây cậu gầy lắm, giờ như thế này vừa vặn, đặc biệt đẹp!”
Tần Tư Minh quay đầu lại, khóc không ra nước mắt: “Từ chối nghe.”
Yến Trì bật cười, từ ngăn kéo lấy ra một gói trà cho cậu.
Tần Tư Minh vừa thấy, trên đó viết: Giảm chất béo đi du lịch, thanh thể thông suốt.
“... Giáo sư, cậu cũng không cần tôi...”
“Sao có thể, đây là số còn lại Lương Ứng Văn giảm béo để lại, dù sao tôi dùng không đến, cho cậu đấy.” Yến Trì nói, đưa cô bé cười không khép miệng được và cậu học sinh thất hồn lạc phách ra khỏi cửa.
Tính toán ngày tháng, ngày mai là sự kiện lớn, Quý Việt Đình hôm nay hẳn phải chuẩn bị đường về, chỉ là chuyến bay quốc tế dễ bị trễ nhất, thêm vào thời tiết Hải Kinh cũng không được tốt, Yến Trì khó tránh khỏi lo lắng.
Bên cửa sổ, bó hoa hồng trắng Cynthia thái thái tặng đã được chuyển sang một bên khác, vị trí ban đầu, là nơi Yến Trì vừa mới thêm vào một chậu Dạ Lai Hương. Không phải chậu Quý Việt Đình tặng, mà là do chính anh chọn.
Hai chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ, một trái một phải, nhìn rất cảnh đẹp ý vui, nhưng thỉnh thoảng Yến Trì thoáng nhìn, lại nảy sinh ảo giác chúng đang tranh kỳ khoe sắc.
Giờ làm việc, anh nên chuyên tâm, nhưng tay đang mở dụng cụ, trong lòng lại nghĩ về Quý Việt Đình.
Đầu ngón tay Yến Trì dính một chút tinh dầu, cũng không biết chuyện nhà anh ấy xử lý đến đâu rồi...
Từ lúc vào nhà cũ đến khi ra, sắc mặt Viên Mạn thay đổi mấy lần, mọi chuyện đều thuận lợi đến quá mức, khiến bà cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nhìn bóng dáng Alpha cao lớn phía trước, bà muốn nói lại thôi.
Bà làm sao cũng không ngờ, mấy lão gia cứng đầu hồ đồ kia, trước mặt Quý Tụng Mân lại dễ nói chuyện như vậy... Mấy năm nay, người thật sự có tiếng nói trong nhà họ Quý, đã sớm thay đổi.
“Chuyện đã xử lý xong, mọi thứ cũng đều như bà mong muốn,” Quý Tụng Mân dừng bước, “Không còn chuyện gì khác, đúng không?”
Đi theo dừng lại, Viên Mạn nhíu mày, suy tư một lát nói: “Còn một việc.”
“Gì?”
“Cổ phần của Việt Đình, nó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ý tôi là, trước chuyển một phần sang danh nghĩa con. Có thể trước định ra một hiệp nghị, vạn nhất tương lai xảy ra chuyện gì, tôi cũng dễ đối phó.” Không thể không nói, Viên Mạn quả thật là một thương nhân lợi ích tối thượng, ngay cả đứa con bà quý trọng nhất, trong phép cân nhắc, cũng chỉ có thể trở thành sự tồn tại thứ yếu.
Quý Tụng Mân không nói gì.
Viên Mạn nghĩ, anh hẳn sẽ đồng ý, cám dỗ lớn như vậy bày ra trước mặt, người bình thường vốn đã rất khó thờ ơ.
Nhưng ngoài dự kiến của bà, Quý Tụng Mân thở dài.
“Không cần làm chuyện thừa thãi,” anh rũ mắt nhìn xuống, không có biểu cảm gì, “Quý Việt Đình vẫn còn sống, bà đã gấp như vậy rồi sao?”
“Tụng Mân, con biết tôi không có ý đó ——”
“Mặc kệ bà có ý gì, là của Quý Việt Đình, vậy để hắn cầm. Bất luận bà muốn làm thế nào, đều không liên quan đến tôi, tôi không cần,” điện thoại trong túi Quý Tụng Mân rung lên, anh lấy ra liếc mắt, tâm tình ủ dột bỗng nhiên trở nên tốt hơn không ít, “Những thứ không thuộc về hắn, nếu tôi muốn, tự nhiên sẽ đi lấy.”
“Cũng không cần người khác đưa tặng.”
Anh không có ý định ở lâu, Viên Mạn thấy anh sắp đi, vội vàng truy hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Chiếc xe khi đến đã dừng lại ở cuối bậc thang, Quý Tụng Mân không quay đầu lại:
“Về nước.”
________________________________________
Càng hạ nhập thu, thời tiết Hải Kinh hay thay đổi, rõ ràng mấy ngày trước còn một mảnh sáng sủa tươi đẹp, không hề dấu hiệu, mưa to tầm tã liền rơi xuống.
Chuyên viên trang điểm nhìn cửa sổ sát đất ngoài ngày càng dày đặc u ám, lắc đầu: “Thời tiết này, may mà sự kiện lớn năm nay làm trong nhà, nếu không đi xong thảm đỏ, mấy ngôi sao kia toàn biến thành gà rơi vào nồi canh.”
Chiếc cọ lông mềm mại quét trên mặt, mí mắt Yến Trì bất an nhảy lên, anh híp mắt ngắm nhìn thời tiết bên ngoài.
Hạt mưa cực lớn, bùm bùm đánh vào cửa sổ, mặt kính đều bị mờ, nhìn từ trong ra ngoài, mọi thứ bên ngoài đều đang biến dạng.
“Ái chà, Giáo sư Yến cậu đừng mở mắt vội, lát nữa bột phủ sẽ lọt vào mắt cậu, sẽ chảy nước mắt đấy.” Chuyên viên trang điểm thổi một hơi, lông mi Yến Trì run rẩy.
Đối với khuôn mặt đã không thể chê vào đâu được của Yến Trì, chuyên viên trang điểm có thể làm thật sự không nhiều, đơn giản đánh nền, cố định lớp trang điểm, chuyện khác, có làm nhiều hơn cũng là lãng phí.
Yến Trì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lo lắng nhưng không ngăn được, anh gọi Tần Tư Minh: “Tư Minh, giúp tôi lấy điện thoại lại đây.”
Tần Tư Minh vừa nghe đến hai chữ này, lập tức tinh thần gấp trăm lần, so với trà hay cà phê đều dùng được, tung ta tung tăng liền đem di động Yến Trì đưa qua.
“Trang điểm nhẹ chút là được,” Yến Trì có vẻ hơi sốt ruột, “Dù sao đạo diễn cũng sẽ không chiếu đến tôi.”
“Giáo sư Yến, chuyện này không nhất định đâu, cậu hiện tại cũng có không ít fans đấy.”
Chuyên viên trang điểm trong giới cũng lăn lộn nhiều năm, anh ta sao có thể không rõ, chuyện mà đạo diễn sự kiện thời trang yêu thích nhất.
Gần đây phim tuyên truyền của RH và Thủ tịch Điều hương sư có nhiệt độ trên mạng cao như vậy, anh ta không nghĩ đối phương sẽ bỏ qua đề tài khó có này.
Đã nhận ủy thác thì phải làm hết sức mình.
