Lòng bàn tay Yến Trì hơi lạnh, Quý Việt Đình lại nóng rực.
Anh ấy như là chạy đến, mạch đập thình thịch nhảy lên, ngay cả mạch m.á.u lòng bàn tay cũng đang đập theo nhịp.
“Xin lỗi, tôi đã đến chậm.”
Yến Trì lắc đầu, không nói gì.
Vài giây sau, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Việt Đình, coi như trả lời.
Ghế bên phải không có ai ngồi, vai phải Yến Trì chạm vào cánh tay trái Quý Việt Đình, màn hình lớn cách đó không xa sớm đã chuyển sang ngôi sao khác, không còn chiếu bất kỳ cảnh quay nội trường nào nữa.
Anh không biết là, khi ống kính của đạo diễn sắp quay đến mặt Quý Việt Đình, liền vội vàng cắt bỏ đi.
Bốn phía đều là người, Quý Việt Đình với chiếc áo gió giữa đám vest da giày hết sức nổi bật, anh thậm chí không trang điểm cho mình, chỉ có mái tóc bị nước mưa làm ướt sũng, đơn giản vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt túc lệ.
Alpha trông rất khó tiếp cận, nhưng khi anh rũ mắt nhìn về phía người bên cạnh, sự lạnh lùng xung quanh lại bắt đầu tan rã, hóa thành dòng nước dịu dàng.
Yến Trì nắm tay Quý Việt Đình, không nhìn anh: “Thời tiết không tốt, tôi thấy chuyến bay bị hoãn, gọi điện thoại cho anh cũng không ai nghe... Tưởng anh không kịp về.”
Giọng anh nói rất nhẹ, không lớn, lọt vào tai Quý Việt Đình, giống như lời trách móc, lại càng giống lời thổ lộ mang theo ấm ức.
“Xin lỗi,” anh lại xin lỗi, “Sau khi xác nhận các chuyến bay đó đều không thể cất cánh, tôi đã tìm người xin đường hàng không đi điều tư phi, mất không ít thời gian.
Vốn dĩ buổi chiều phải hạ cánh, nhưng mưa ở Hải Kinh lớn quá, bất đắc dĩ phải đi Tế Thành. Điện thoại trước khi hạ cánh hết pin, là tôi suy nghĩ không chu toàn, làm cậu lo lắng.”
“Còn nữa, chuyện vừa rồi tôi sẽ xử lý,” Alpha cau mày có chút bực bội, “Tôi đã dặn dò rồi, bảo họ không được quay cậu.”
Yến Trì yên tĩnh lắng nghe, vẫn luôn không nói gì, Quý Việt Đình nghĩ anh còn chưa vui, đang nghĩ cách dỗ dành anh, tay Yến Trì bỗng nhiên từ lòng bàn tay anh rút ra.
Một cái đuôi cá trơn tuột quay về tự nhiên, Quý Việt Đình không kịp bắt đã trốn đi.
Tiếng nói chuyện của người khác đều trở nên xa xăm, hoàn toàn thành âm nền không quan trọng.
Alpha hơi nhíu mày, hiếm khi cảm thấy hối hận... Sớm biết sẽ để Yến Trì đợi mình, lần này có lẽ không nên trở về, những chuyện kia luôn có cách giải quyết khác, hà tất vì người khác mà khiến Yến Trì chịu ấm ức.
Anh nghĩ rất nhiều, biểu hiện ra ngoài lại chỉ có một góc, Yến Trì chăm chú nhìn một lát, chỉ thấy giọt nước mưa đọng bên gáy Quý Việt Đình.
Bên ngoài mưa rất lớn.
Mười mấy tiếng đồng hồ, lại là xin đường hàng không lại là điều tư phi, hơn nữa từ Tế Thành đến Hải Kinh, cho dù đối phương là Quý Việt Đình, hẳn cũng sẽ mệt.
Cảm xúc lúc trước của Yến Trì đều tan biến hết, còn lại, đều trộn lẫn thành một khối, in tên Alpha.
... Yến Trì không vui nói, mình làm thế nào mới thích hợp?
Lại đi xây thêm vài tòa nhà ở viện phúc lợi sao, đất đai hình như không đủ lớn, bằng không lúc trước cũng sẽ không chỉ xây một tòa; Ha Ha trong chốc lát không qua được, không dùng được, còn về bản thân mình, Quý Việt Đình thờ ơ xem xét, người đến chậm như anh chỉ có đầy mình mưa gió, hai tay trống trơn, ngay cả bó hoa đẹp cũng không có, thật sự không thể lấy ra... Cho nên tối nay, anh còn có thể đến nhà Yến Trì không?
Giữa hơi thở, Quý Việt Đình chợt thấy má lạnh đi, anh nghiêng đầu —— lại là tay Yến Trì dán lên.
“Tôi nhìn thời tiết, Tế Thành cũng mưa to, không nhỏ hơn Hải Kinh nhiều,” Yến Trì lại gần, rất nhẹ hít hít mũi, ngửi mùi trên người anh, “Ngửi thấy mùi nước mưa của anh, còn có bụi bặm.”
Quý Việt Đình khựng lại, thả nhẹ hơi thở.
“Không có thời gian sửa soạn, tôi đại khái là người khó coi nhất ở đây.” Anh tự giễu mình.
Đôi mắt màu hổ phách được ánh đèn chiếu sáng lên, Yến Trì sờ qua khuôn mặt anh, có chút râu lún phún: “Đâu có, tôi cảm thấy khá đẹp.”
Quý Việt Đình bị sờ đến trong lòng nhảy dựng: “Cậu... không giận?”
“Nghĩ gì đâu, tôi giận làm gì,” Yến Trì buông tay, lại ở dưới vạt áo nắm lấy Quý Việt Đình, “Thật sự muốn giận, cũng là giận anh không sớm nói với tôi.”
Quý Việt Đình nắm lại tay Yến Trì: “Nói với cậu cái gì?”
“Thời tiết xấu như vậy, chuyến bay đều ngừng bay anh còn nhất quyết phải về, nếu gặp phải tình huống cực đoan hơn thì làm sao? Hơn nữa, anh cho dù tối nay không kịp, thì đã sao, tóm lại không phải lỗi của anh, tôi không phải trẻ con, tham gia một hoạt động cũng không nhất định phải có người đi cùng.” Yến Trì nói.
“Không giống nhau.”
“Hửm?”
“Không phải cậu muốn người đi cùng, là chính tôi muốn gặp cậu, muốn ở bên cậu, không ở bên cạnh cậu, tôi liền không an tâm.”
Quý Việt Đình thả lỏng vai, nghiêng về phía Yến Trì. Yến Trì cảm nhận được động tác của anh, không né tránh, cứ vậy để anh dựa vào.
“Hơn nữa tôi đã hứa với cậu, sẽ không thất hứa.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, ghé tai thì thầm, trông thân mật hơn bất kỳ ai ở đây.
Cái lúm đồng tiền ở khóe miệng Yến Trì lại xuất hiện, nông nhạt, mang theo nụ cười.
Quý Việt Đình liếc mắt nhìn, chỉ coi như tất cả ánh trăng bị màn sương mù che phủ tối nay, toàn bộ đều đựng ở bên trong.
“À,” có người ngượng ngùng, cố giả trấn định, “Vậy cái Quý tổng này rất giữ chữ tín.”
Quý Việt Đình khảy khảy sợi tóc đuôi cổ Yến Trì, hỏi: “Cho nên Giáo sư Yến, lời lúc trước nói còn giữ lời không?”
“Anh nói chuyện nào?”
“Tối nay đến nhà cậu.”
Cổ Yến Trì ngứa, trốn tránh một chút, Quý Việt Đình không tha thứ truy vấn: “Giữ lời đi.”
“Anh như trẻ con, cứ theo tôi mà làm ầm ĩ,” Yến Trì ngoài miệng nói anh ấu trĩ, lại không ngăn cản, chỉ nói, “Quý Việt Đình, tôi đã bảo tài xế về trước rồi.”
Góc này không tính là đáng chú ý, cũng không ẩn nấp, nhưng không có người hoặc truyền thông nào dám trắng trợn chiếu ánh mắt và ống kính tới, dù sao chuyện Trường Ưng thu thập Tổng giám đốc Thẩm của Hải Huy một thời gian trước đã truyền ồn ào trong giới, đến nay vẫn chưa ngừng nghỉ.
Tối nay loại trường hợp này, theo lệ thường hàng năm, Hải Huy tổng không vắng mặt, hiện giờ vị trí thuộc về họ trống không, ý vị trong đó đã vô cùng rõ ràng.
Không ai ngại mệnh dài, rảnh rỗi không có việc gì đi trêu chọc Diêm Vương gia.
Huống chi vị Diêm Vương gia kia trông cũng không có tâm tư gì khác, dường như... chỉ là muốn cùng người ta nói một cuộc tình.
Mấy tiếng đồng hồ, các loại giải thưởng trao phát xong, quy trình đi hết, sự kiện lớn cuối cùng gần kết thúc.
Người tổng phụ trách bận đến lòng bàn chân bốc hỏa, khó khăn lắm rảnh ra, nghĩ đến hành vi của đạo diễn lúc mở màn và sự ngầm đồng ý của mình, không khỏi trán đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chuẩn bị ra cửa xin lỗi người ta, tuy nói xin lỗi không nhất định có tác dụng, nhưng ít ra đại diện cho thái độ, có tổng so không có tốt.
Nhưng chờ anh ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy đến ghế, ngẩng đầu vừa nhìn, lại chỉ thấy hai chỗ trống.
Không, không phải, hai vị kia đi khi nào?
