Chuyện tôi và Tần Trác ở bên nhau không cố ý che giấu.
Tôi lo lắng về cái nhìn của mọi người đối với hai chúng tôi, nhưng Tần Trác lại cười tôi lo bò trắng răng.
Tôi thừa nhận Tần Trác nói có lý.
Nhưng cuộc sống không có một chút thay đổi nào, yên bình đến mức tôi không thể chấp nhận được.
Tôi hỏi bạn cùng phòng: "Tôi và Tần Trác ở bên nhau rồi, các cậu không bất ngờ à?"
Lúc đó, mọi người đang ăn lẩu mừng tôi thoát ế.
Anh Hai và Anh Ba đang đánh nhau vì quyền sở hữu chiếc há cảo cuối cùng trong nồi, không có thời gian trả lời.
Anh Cả điềm nhiên rót cho mình một cốc Coca, có vẻ như đã hoàn thành một tâm nguyện lớn:
"Cuối cùng cũng ở bên nhau rồi, không uổng công bọn này làm nhiều trợ công như vậy."
Tôi lại gọi điện cho mẹ tôi:
"Con trai ruột của mẹ và người mẹ cứ nằng nặc muốn rước về làm con trai đã ở bên nhau rồi, sao mẹ không có biểu hiện gì thế?"
Mẹ tôi đang đi mua sắm với hội bạn thân, trả lời lơ đãng:
"Con không phải đã giúp mẹ rước người ta về nhà rồi sao.
"Ngay khi mẹ biết tin, mẹ đã đi chùa thắp hương cầu Phật tổ phù hộ hai đứa lâu dài.
"Tiểu Trác hiền lành, con đừng có bắt nạt nó nhiều quá..."
Tối nằm trên giường, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.
Tôi hỏi Tần Trác:
"Vậy chú dì thì sao? Họ có phản đối chúng ta ở bên nhau không, dù sao tôi cũng chỉ là Beta."
Tần Trác hơi nhíu mày nhìn xuống tôi, một giọt mồ hôi từ thái dương trượt qua đường cằm sắc nét, tụ lại ở yết hầu rồi văng ra theo chuyển động.
Cực kỳ gợi cảm.
Giọng nói khàn khàn áp vào tai tôi:
"Là do tôi chưa đủ cố gắng, để vợ tôi lúc này còn có thể phân tâm."
Tôi nhanh chóng không còn tâm trí để nghĩ những chuyện này nữa, ngũ quan đều bị Tần Trác khống chế, chỉ có thể không ngừng leo lên rồi lại leo lên, mất đi ý thức trong một khoảng không hư ảo.
Sau đó, Tần Trác vừa rửa sạch cơ thể cho tôi, vừa hôn tôi:
"Năm nào Tết cũng lì xì cho cậu, họ sớm đã coi cậu như con cái trong nhà rồi."
