BẠN TỪ NHỎ ALPHA KHÔNG MUỐN TÔI THOÁT Ế

Chương 12: END

Không lâu sau khi ở bên nhau, tôi và Tần Trác xảy ra cuộc tranh cãi đầu tiên.

Nguyên nhân là do ống thuốc có thể điều trị bệnh của Tần Trác.

Tôi hy vọng Tần Trác chữa khỏi chứng dị ứng của mình, sống như một Alpha bình thường.

Mặc dù hai chúng tôi đã đủ thân mật, nhưng cậu ta bây giờ chỉ cần rời xa tôi quá lâu vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng Tần Trác lại kiên quyết phản đối:

"Chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau, không cần thứ đó, có phải cậu không yêu tôi, chán ghét tôi rồi, muốn dùng cách này để rũ bỏ tôi không?"

Tôi bị hành động trắng đen lẫn lộn của cậu ta chọc cho bốc hỏa, cũng bắt đầu nói năng không suy nghĩ:

"Ai không yêu ai? Ngày nào cũng không yên ổn, cậu mới là người bị Pheromone chi phối mà không có tình yêu đó!"

Nói xong câu này tôi liền nhận ra mình đã hoàn toàn vu khống.

Tôi chột dạ im bặt, nhất thời lại không thể xuống nước xin lỗi, chỉ đành kéo cái eo đau nhức vì bị hành hạ quay lưng bỏ đi.

Tần Trác nhanh chóng đuổi theo.

Tôi tưởng cậu ta muốn tranh luận với tôi.

Không ngờ cậu ta lại ngồi xổm trước mặt tôi:

"Có phải đau eo không? Xin lỗi, sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Lên đi, tôi cõng cậu về nhà, lát nữa bôi thuốc cho cậu lần nữa."

Tôi im lặng trèo lên lưng cậu ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng xin lỗi một cách rầu rĩ:

"Xin lỗi, tôi yêu cậu, biết cậu cũng yêu tôi, tôi chỉ là không muốn cậu bị bệnh."

Tần Trác cười một tiếng, vui vẻ chấp nhận.

"Hình như tôi chưa nói với cậu là tôi thích cậu từ khi nào thì phải?

"Thực ra tôi luôn muốn gần gũi với cậu, muốn chơi cùng cậu như những người khác. Rõ ràng miệng tôi không kém, nhưng nhìn thấy cậu là tôi không nói nên lời, bạn bè cậu nhiều, đương nhiên cũng chẳng thèm để ý đến tôi.

"Năm lớp mười hai, lúc tôi còn chưa phân hóa, có một nữ sinh trong lớp mình suýt bị người ngoài kéo lên xe ở cổng trường, cậu lập tức xông lên.

"Mọi người đều vỗ tay cho cậu, cô gái đó đứng bên cạnh cậu, nhiều người còn trêu chọc hai đứa.

"Lúc đó tim tôi đau nhói, tôi thậm chí có một loại kích động muốn đẩy cô gái đó vào đám đông, rồi đứng cạnh cậu.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mình không chỉ muốn làm bạn với cậu, tôi muốn sở hữu cậu.

"Hạ Thước, tôi thích cậu vì cậu tốt, không liên quan gì đến Pheromone."

Hình như có chuyện như vậy.

Thời cấp ba tôi quậy phá lắm, chuyện tốt chuyện xấu đều làm, không nhớ rõ.

Tần Trác cười nói:

"Không nhớ là tốt nhất, nếu cậu còn nhớ người khác, tôi sẽ ghen.

"Tôi không muốn dùng loại thuốc đó, tôi chỉ muốn như bây giờ, khiến cậu lúc nào cũng phải bận tâm đến tôi."

"Đê tiện." Tôi nhận xét.

"Ừ, tôi là một tiểu nhân đê tiện."

"Vậy tôi là thuốc an thần của tiểu nhân đê tiện."

 

END.

back top