BẤT NGỜ XUYÊN THÀNH HOÀNG TỬ PHÁO HÔI BỆNH TẬT PHẢI ĐI HÒA THÂN

Chương 14

Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều tối.

Thức dậy ăn qua loa một chút, ta nghe nói nghi thức ban thưởng cho mọi người của Huyền Kinh Mặc đã kết thúc.

Điều bất ngờ là ta cũng có phần thưởng.

Nghe nói là do ta "có công khuyến khích".

Lúc đầu ta ngơ ngác, chuyện này liên quan gì đến ta?

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Lâm công công, ta mới biết ý nghĩa là gì.

Thì ra ý của Huyền Kinh Mặc là những lời nịnh nọt của ta đã có tác dụng, giúp hắn săn bắn.

Ta kinh ngạc tột độ, thế này cũng được sao?

Nhưng phần thưởng không phải tự dưng mà có, ta đương nhiên vui vẻ.

Buổi tối ta và Huyền Kinh Mặc ngủ cùng một lều.

Hắn lại giúp ta bôi thuốc một lần nữa, lần này cảm giác quá trình không đau như lúc nãy.

Ban đêm nhiệt độ trong núi thấp, nhưng Huyền Kinh Mặc sai người đặt lò sưởi trong lều, nên bên trong vẫn khá ấm áp.

Hơn nữa ta và hắn ngủ cùng nhau, tương đương với có một "lò sưởi hình người".

Dù sao cũng đã dán vào người hắn nhiều lần rồi, ta cũng không còn câu nệ nữa, thành thạo xích lại gần hắn, cho đến khi áp sát vào cánh tay hắn.

"Cảm ơn Bệ hạ," Ta nói.

Hắn nghiêng đầu: "Cảm ơn gì?"

Ta: "Bệ hạ bôi thuốc cho thần, còn thưởng cho thần châu báu. Mặc dù hôm nay thần chẳng săn được gì."

"Ừm, để ngươi có chút cảm giác tham gia." Hắn nói: "Nếu không Mộ khanh ghen tị với người khác mà tức quá hóa bệnh nằm xuống nữa."

"... Sẽ không đâu."

Một lúc sau, Huyền Kinh Mặc đột nhiên mở miệng nói: "Mộ khanh chỉ biết nói lời cảm ơn bằng miệng thôi sao?"

À.

Ta nhất thời im lặng.

Thế còn có thể cảm ơn bằng cách nào nữa? Ta là một kẻ vô tiền vô thế.

Hơn nữa Huyền Kinh Mặc là Hoàng đế lớn như vậy, cũng chẳng thiếu thứ gì.

Thấy ta im lặng, nam nhân hình như còn không vui, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh lùng cứng nhắc.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới nghĩ lui.

Cũng hết cách rồi, đầu óc bỗng nhiên nổi cơn điên lật người ôm lấy hắn.

Sau đó hơi nhổm dậy, đặt một nụ hôn "chụt" thật kêu lên mặt hắn.

Vậy thì ta chỉ có thể dùng sắc đẹp quyến rũ người ta thôi, run rẩy đi!

Huyền Kinh Mặc quả nhiên đồng tử co rụt lại, có vẻ rất bất ngờ.

Ta lại nằm xuống.

Thấy hắn ngây người, lòng ta có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, ta thấy Huyền Kinh Mặc đột ngột lật người đè lên, hai tay chống bên cạnh đầu ta.

Sau đó cúi xuống, hôn lên môi ta.

Cảm giác xa lạ và hơi thở quen thuộc tức khắc tràn đến.

Động tác của Huyền Kinh Mặc gần như là hung hãn, trước hết là mút, cắn đôi môi ta, sau đó sự đè nén trên môi biến thành sự triền miên sâu hơn.

Hút lấy từng tấc trong khoang miệng ta.

Tóc của hai người quấn lấy nhau.

Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy mình sắp thở không nổi, nhưng nam nhân vẫn cứ hôn, như thể không thể dừng lại được.

Ta vội vàng đẩy n.g.ự.c hắn một cái.

Khi hắn cuối cùng cũng lùi lại, ta hít một hơi thật mạnh, thở dồn dập.

Lắp bắp: "Thở, thở không nổi..."

"..."

Huyền Kinh Mặc không nói gì.

Chỉ là thần sắc vô cùng ôn hòa, dùng ngón cái lau đi vệt nước trên môi ta.

Sau đó nằm xuống, đưa tay ôm ta vào lòng.

Ôm rất chặt.

"Yếu ớt."

Ta ngẩng đầu muốn nhìn hắn, nhưng Huyền Kinh Mặc lại càng ấn mạnh đầu ta vào hõm cổ hắn.

"Ngủ nhanh đi."

Ta vẫn chưa buồn ngủ, dù sao buổi chiều ngủ quá lâu rồi.

Nhưng Huyền Kinh Mặc đã nói vậy, ta vẫn theo thói quen trả lời: "Ừm ừm."

"Bệ hạ vãn an."

Hắn cũng nói: "... Vãn an."

 

 

back top