Ta và Huyền Kinh Mặc bắt đầu yêu nhau.
Không biết nói như vậy có thích hợp hay không.
Dù sao thì sau nụ hôn tối hôm đó, hai người đột nhiên trở nên dính lấy nhau.
Ôm nhau ngủ mỗi đêm là chuyện thường ngày, ban ngày thường xuyên nắm tay, ôm ấp.
Đôi khi ôm một cái rồi hôn luôn, không thể kiểm soát được.
Tết Nguyên Tiêu đến.
Ngày hôm đó trong cung bày yến tiệc.
Rất nhiều người đến tham dự. Điện đường đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca múa lượn lờ.
Tông sư huân quý, văn võ bá quan theo thứ tự ngồi, chén đĩa va chạm.
Ngày lễ lớn, náo nhiệt tưng bừng, yến tiệc cũng ngon.
Chỉ là nơi đông người, và ta không quen thuộc với những người này, nên ta không có hứng thú cao lắm.
À, tuyệt đối không phải vì vừa rồi có đại thần nhắc đến chuyện Huyền Kinh Mặc nên nạp phi.
Sau khi yến tiệc tan, ta đi trước về Thiên Hành Điện.
Ngồi trong sân, nhìn lên bầu trời đêm được ánh đèn chiếu sáng.
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ta quay đầu lại, thấy là Huyền Kinh Mặc đã về.
Hắn nhìn ta, ánh mắt trầm xuống: "Sao lại ủ rũ vậy?"
Ta lấy lại tinh thần: "Không có mà."
Im lặng vài giây, hắn đột nhiên nói: "Đi thay y phục."
Ta khó hiểu: "Tại sao?"
"Ra khỏi cung." Giọng điệu nam nhân nhàn nhạt: "Chẳng lẽ là Trẫm muốn xem màn trình diễn thay đồ?"
Ta kinh ngạc mở to mắt.
