Những gian nan, chua xót trên đường đi ta không muốn nhắc lại.
Lẽ ra là hành trình chỉ vài ngày, vì ta bị cảm, sốt, hoa mắt chóng mặt…
Mãi cho đến hơn mười ngày sau, ta mới cuối cùng đến được kinh đô Nam Thịnh — Lâm Uyên.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ta còn chưa kịp hồi phục thì đã bị người ta làm cho xoay mòng mòng như một con búp bê.
Trang điểm xong xuôi, đến mức ta không biết người trong gương là ai nữa, rồi ta bị đóng gói đưa vào tẩm điện của vị tân đế được đồn đại là tàn nhẫn khát m.á.u kia — Huyền Kinh Mặc.
Lúc đầu ta có hơi căng thẳng.
Vốn dĩ trong tiểu thuyết, nữ chính đi hòa thân là gả cho một vị vương gia, hai người không có tình cảm gì, vị vương gia đó cũng sớm hạ màn. Sau đó nữ chính chuyên tâm vào gây dựng sự nghiệp.
Sách không viết nhiều về Huyền Kinh Mặc. Nhưng trong ấn tượng của ta, hắn quả thật rất lợi hại, sau khi tiên đế băng hà, triều đình chấn động, chính hắn đã nhanh chóng dẹp yên loạn lạc.
Sau khi lên ngôi, hắn đổi niên hiệu thành "Nguyên Hựu", rồi dùng thủ đoạn sấm sét quét sạch chướng ngại. Ban hành luật pháp mới, nghiêm trị tham quan sâu mọt…
Hắn đã làm không ít chuyện 'giết gà dọa khỉ', vì vậy mọi người đều cho rằng hắn làm việc quá tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt.
Tâm ngoan hay không thì ta không rõ, nhưng đã làm nhiều việc lợi dân như vậy, chắc chắn là một vị Hoàng đế tốt.
Sẽ biết lý lẽ một chút.
Ta, với tư cách là biểu tượng của tình hữu nghị giữa Nam Thịnh và Đông Khải, tin rằng hắn sẽ không dễ dàng động thủ với ta.
Ta có thể sống tạm bợ!
Đang miên man suy nghĩ, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Cảm giác chờ đợi đã rất lâu, nhưng Huyền Kinh Mặc vẫn chưa đến.
Ta đói đến phát hoảng.
Nhưng lại không dám lén lút đứng dậy ăn vụng.
Sợ hắn đột nhiên xuất hiện, bắt được thóp mà ra lệnh tống ta vào đại lao.
Ngay khi ta chờ đến mức sắp ngủ gật, cuối cùng cánh cửa cũng có tiếng động mở ra.
Khăn voan đỏ che khuất đầu ta, ta không nhìn rõ lắm, chỉ loáng thoáng thấy một bóng người cao lớn, mờ ảo, bước chân vững vàng đi về phía ta.
Ta không động đậy, một lúc lâu sau, nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tự mình vén lên đi."
Giọng nói này nếu đặt vào thời hiện đại, chắc chắn là một giọng bá tổng thuần túy. Lọt vào tai ta, khiến vành tai ta tức khắc tê dại.
Đại ca đã ra lệnh, ta không chần chừ nữa, giơ tay kéo khăn voan xuống.
Tiện miệng nói: "Tạ Bệ hạ khai ân."
Không động thì không sao, vừa động ta liền cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng không chịu nổi, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: Mau đi ăn thứ gì đó ngọt!
Nhưng ngay khi ta đứng dậy, tầm mắt bị bóng đêm bao phủ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ta "Ầm" một tiếng ngã xuống đất.
Mất đi ý thức vài giây sau, ta cố gắng bò về phía chiếc bàn bày bánh ngọt, tức là về phía Huyền Kinh Mặc.
Ngẩng đầu lên, ta thấy vị đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ khẽ nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Hình như đang suy nghĩ có thích khách hay không.
Ta bò nửa ngày cũng không nhích được chút nào.
Đành phải run rẩy đưa tay về phía Huyền Kinh Mặc cầu cứu, giọng nói thều thào: "Bệ... Bệ hạ."
"Đường, cho ta một viên đường..."
Huynh đệ này bị hạ đường huyết rồi!
