Tôi lại bất lực nằm vật ra giường, cửa lại vang lên.
“Ai đó?” Tôi bực bội hỏi một tiếng, không có tiếng trả lời.
Đành chịu vậy.
Tôi cam chịu đứng dậy mở cửa, lần này là Trì Mục Dã.
“Cậu sao thế? Cũng kỳ mẫn cảm phát tác à?”
“Hả?” Hắn ta nghiêng đầu.
Có thể thấy, tên này là người say nhất.
“Chuyện gì?”
Trì Mục Dã tiến lại một bước, đột nhiên đưa tay dồn tôi vào góc cửa.
Hắn ta cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm tôi không động đậy, như một con vật đánh dấu lãnh thổ.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, không hiểu ý hắn ta là gì.
“Tao muốn hôn mày.”
?
“Cậu nhìn cho rõ đi đại ca, tôi không phải vợ cậu.”
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, vợ cậu đã đi đánh dấu tạm thời với người chồng khác rồi.
“Tao không có vợ.” Hắn ta nghiêm túc phản bác.
“Cậu nhìn rõ tôi là ai.”
“Ninh Tự.”
Tôi sợ hãi ngây người.
Không phải, hắn ta cũng không bị mù mà!
“Cậu bị bệnh à, cậu không phải nói là cả đời này sẽ không thích tôi sao?”
“Tao biết, nhưng chỗ này của tao rất khó chịu.” Hắn ta nắm tay tôi sờ lên vị trí trái tim.
“Không biết tại sao, tao cứ nhớ lại nụ hôn đó.”
Nói xong, hắn ta lại cúi đầu xuống thật.
Chết tiệt! Tay bị hắn ta nắm chặt rồi.
“Các người đang làm gì?”
