Tôi đưa bốn tên bợm rượu vào phòng bên cạnh.
Nhìn bốn người đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, tôi xoa xoa cái eo đau nhức.
Người không biết còn tưởng tôi mới là nhân vật chính play cơ đấy.
Trở về phòng, tôi nằm vật ra giường, chơi game.
Nhưng chưa được yên tĩnh bao lâu, có người gõ cửa.
Kỳ Minh Dục không biết vì sao lại chạy đến phòng tôi, đi thẳng đến giường tôi, rồi vùi đầu vào chăn hít hà một hơi thật sâu.
“Cậu không ở cùng ba người chồng của mình, đến phòng tôi làm gì?”
“Gì cơ, chồng?” Cậu ta mơ màng, mắt như chứa sương mù.
“Bọn họ thối quá, em không muốn ở cùng bọn họ, em muốn ở cùng anh trai.”
Nói xong, cậu ta hoàn toàn vùi mặt vào chăn của tôi, vẻ mặt mê đắm.
Không đúng, tôi nhớ lúc đọc sách, rõ ràng nói rằng Alpha và Omega có sức hấp dẫn bẩm sinh.
Kỳ Minh Dục lại nói bọn họ thối.
Hơn nữa tôi không phải là Beta sao? Có mùi gì mà khiến cậu ta thích đến vậy?
Chuyện này còn chưa nghĩ ra, cửa lại vang lên.
Lần này là Yến Hoằng, Thẩm Khê đang đỡ hắn ta.
“Cậu có thuốc ức chế Alpha không? Kỳ mẫn cảm của cậu ấy đến sớm rồi.”
Lúc này tôi mới phát hiện, Yến Hoằng mặt đỏ bừng, như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
“Không có.”
Tôi là Beta, Kỳ Minh Dục là Omega, lấy đâu ra thuốc ức chế Alpha.
Khoan đã, Omega, chẳng phải là thuốc ức chế tự nhiên sao.
Dù sao cuối cùng bọn họ cũng sẽ ở bên nhau, xem ra cốt truyện lại vòng vo quay trở lại.
“Kỳ Minh Dục, dậy đi.”
Tôi vỗ Kỳ Minh Dục dậy, “Chồng cậu kỳ mẫn cảm đến sớm rồi, hai người mau đi đánh dấu tạm thời đi.”
Thẩm Khê nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi an ủi hắn ta: “Ấy da không sao đâu, đừng ghen, rộng lượng một chút, lần sau sẽ đến lượt cậu.”
Lúc này hắn ta không còn ngây người nữa, mà nhíu mày, như đang nhìn một kẻ thần kinh.
“Anh, anh bảo em đi đánh dấu tạm thời với anh ấy?”
Giọng Kỳ Minh Dục run rẩy, như đang chịu đựng sự tủi thân lớn lao.
Không phải, đây là chồng cậu mà, cậu là Omega, hắn ta không cắn cậu lẽ nào cắn tôi à?
Nhưng nhìn vẻ mặt như cô vợ nhỏ của cậu ta, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Yến Hoằng bên cạnh đã mất ý thức, rõ ràng không thể đợi thêm được nữa.
Tôi tặc lưỡi, kéo cổ áo xuống, đưa đến gần miệng Yến Hoằng.
“Thôi được rồi, cắn tôi đi.”
Lúc này tôi vẫn chưa biết, hành động này đối với Alpha có ý nghĩa gì.
Cơn đau tưởng tượng không ập đến, thay vào đó là Kỳ Minh Dục lau nước mắt, nói với Thẩm Khê: “Đi theo tôi.”
Thẩm Khê liếc nhìn tôi một cái, rồi quay người đi theo Kỳ Minh Dục.
Cái gì vậy? Bây giờ lại đồng ý rồi, cả ngày không hiểu mấy nhân vật chính các cậu đang nghĩ gì nữa.
