“Oa, anh nấu ăn sao mà ngon thế ạ?” Mắt Kỳ Minh Dục sáng lấp lánh nhìn tôi, đầy vẻ sùng bái.
“Ha ha, ngon thì cậu ăn nhiều vào.”
Tôi cố ý gắp một miếng cà rốt khó ăn vào bát cậu ta, còn đẩy cốc sữa nguội tanh khó uống qua.
Cậu ta không gắp lên ăn mà nhìn chằm chằm, có vẻ hơi sững sờ.
“Sao thế?” Tôi giả vờ không hiểu hỏi.
Cục cưng nhỏ, bị tôi làm cho buồn nôn rồi à.
“Không có ạ.” Cậu ta uống cạn cốc sữa tôi uống dở, l.i.ế.m đi vệt sữa trên môi.
“Chỉ là em cảm thấy, hôm nay anh rất khác lạ.”
Tôi lập tức hiểu ra, trước đây tôi còn chẳng thèm cho cậu ta uống sữa, làm gì có chuyện đối xử tốt với cậu ta như thế.
Xem ra đối với cậu ta đây còn là một sự ban thưởng, tôi cần phải ác độc hơn nữa mới được.
