CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 89

Phụ Chương: Phó Tế Ma Cà Rồng (6)

 

Giang Triều Dương dựa vào ánh nến chập chờn, nhìn rõ khuôn mặt nghiêng vừa quay lại, thoáng thấy chiếc kính một mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Giang Triều Dương đi về phía đối phương: “Sao chỉ có mình cậu quay về vậy?”

Tư Cung Sách quay lại tiếp tục đi về phía trước: “Sợ anh ở một mình sẽ sợ hãi.”

Trán Giang Triều Dương hiện lên dấu chấm hỏi: “Tôi á?”

Tư Cung Sách ung dung đi vào bên trong lâu đài. Giang Triều Dương đi theo sau hắn, ngọn lửa nhảy múa kéo bóng hai người trên tường lúc dài lúc ngắn.

“Thời tiết khắc nghiệt như thế này có thể dẫn đến mất điện, anh mò mẫm đi ra dễ bị thương.” Tư Cung Sách nói.

Giang Triều Dương chống tay lên đầu, không đồng tình với cách nói của hắn: “Tôi đâu phải búp bê sứ chạm vào là vỡ, sứt mẻ một chút cũng có là chuyện gì đâu.”

Giang Triều Dương đi theo hắn vào phòng chứa đồ.

Tư Cung Sách đặt chân nến lên bàn, hắn đi đến góc phòng mở hòm gỗ, bắt đầu chọn nến từ bên trong, để vào một cái hộp khác trống.

Giang Triều Dương chán nản dựa vào tường cạnh cửa, hỏi: “Mấy ngày nay các cậu có uống mấy túi máu kia không?”

“Không có.”

“Kén ăn không phải là thói quen tốt đâu a.”

Tư Cung Sách không trả lời nữa.

Giang Triều Dương nhìn bộ dạng dầu muối không ăn này của hắn, anh luôn cảm thấy Tư Cung Sách có chút khác với những người khác.

Mấy người kia ít nhiều còn bộc lộ cảm xúc và muốn biểu đạt, nhưng anh hoàn toàn không thể nhìn ra ý đồ của Tư Cung Sách, liệu hắn thật sự tốt bụng đến mức quay về trước vì anh sao?

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe qua trong đầu Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương khụ nhẹ, hỏi: “Vậy ... Các cậu sẽ cưỡng ép hút máu tôi không?”

Lúc này Tư Cung Sách mới dừng động tác, hắn quay đầu lại nói: “Sẽ không.”

“Thật hay giả?”

Giang Triều Dương cười khẽ, rõ ràng là không tin, anh tiến lại gần Tư Cung Sách hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Anh nâng tay lên, ngón tay móc lấy mép băng gạc màu trắng trên cổ mình: “Cậu nói sẽ không cưỡng ép, vậy nếu như nhịn không được thì sao? Giống như Mâu Tu Vũ bắt lấy tôi không buông ấy.”

Giang Triều Dương chậm rãi nói, từng chút một kéo túi băng gạc lỏng ra, lộ ra hai dấu răng đã kết vảy bên dưới: “Thằng nhóc kia cắn một lần chưa đủ còn cắn lần thứ hai, coi tôi như túi máu mà hút.”

Băng gạc bị cởi hoàn toàn, rũ xuống lỏng lẻo trên cổ anh.

Cổ mang vết thương hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến mờ nhạt, như một lời mời thầm lặng.

Giang Triều Dương cười lạnh trong lòng, anh chờ Tư Cung Sách không giả vờ được nữa, xem hắn còn biện minh thế nào.

Như vậy Giang Triều Dương ra tay cũng không cần nương nhẹ.

Nhưng Tư Cung Sách chỉ im lặng nhìn anh. Ánh nến nhảy múa trên tròng kính, hắn vươn tay bắt lấy băng gạc đang rũ xuống, lại quấn lên cho Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương khựng lại.

“Cậu ...”

“Cơ thể anh chịu không nổi tôi đâu.” Tư Cung Sách ngắt lời anh: “Đặc biệt là vào lúc này.”

Khóe mắt Giang Triều Dương giật giật, khiêu khích không thành công lại bị đối phương chơi lại một vố.

Băng gạc được buộc lại một cách chỉnh tề hơn trước.

Tư Cung Sách cầm lấy cái hộp đã đựng đầy nến, tay kia cầm chân nến, dẫn đầu đi ra cửa.

Hắn lần lượt đặt nến lên giá đỡ và châm lửa, ánh sáng mờ nhạt dần xua tan bóng tối sâu trong hành lang.

Vừa lúc hắn đang đặt xong một cây nến, phía sau đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng trầm đục. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Giang Triều Dương đang vịn vào tường.

“Không sao, chỉ là vướng chân thôi.” Giang Triều Dương xua tay.

Tư Cung Sách thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, lần lượt đặt nến ở cửa phòng và góc rẽ cầu thang.

Chẳng bao lâu, phía sau lại truyền đến tiếng động: “Tôi dựa vào, tôi phục rồi.”

Bước chân Tư Cung Sách không hề ngừng lại.

Một lát sau, Giang Triều Dương đá văng vật cản, tức giận mắng: “Rốt cuộc là thằng thiếu óc nào đặt cây chổi ngang giữa đường thế hả ?”

Tư Cung Sách thở dài, hắn quay người đi về phía Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương đang định ném cây chổi sang một bên, trước mắt bỗng xuất hiện một vật, là hộp đựng nến. Anh theo bản năng nhận lấy: “Sao vậy?”

Anh thấy Tư Cung Sách đặt chân nến trong tay xuống đất, ngay sau đó đầu gối anh bị ôm lấy, giây tiếp theo cả người bay lên.

Hộp nến trong tay Giang Triều Dương suýt nữa rơi xuống, vội vàng ôm chặt. Anh bị ôm trong lòng Tư Cung Sách, sắc mặt cứng đờ: “Tôi không có ý này, cậu ...”

“Ngoan ngoãn cầm chắc lấy.” Tư Cung Sách ôm anh, đi về hướng phòng Giang Triều Dương.

Ánh sáng dần mờ nhạt ở phía sau họ.

Giang Triều Dương vừa chạm vào giường lập tức ngồi dậy, biểu tình hơi ngượng ngùng: “Tôi thật sự không có ý này, hơn nữa tôi đã ngủ đủ rồi, bây giờ một chút cũng không buồn ngủ.”

Tư Cung Sách lại không để ý đến sự phản kháng của anh, lấy hộp nến đi, ấn Giang Triều Dương trở lại giường, kéo chăn lên mà không nói gì, liền quay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Giang Triều Dương: “...”

Anh nằm một lúc lại ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, chỉ có tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua ngoài cửa sổ có thể chiếu sáng một phần nào đó.

Giang Triều Dương nhàm chán nhìn thế giới hỗn loạn bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua chậm một cách bất thường.

Đúng lúc anh đang nhìn mưa phát ngốc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Ánh nến nhảy múa xua tan một khoảng tối nhỏ, Tư Cung Sách đặt chân nến lên tủ đầu giường. Vầng sáng chiếu rọi một vùng rộng, cũng làm sáng khuôn mặt ngạc nhiên của Giang Triều Dương.

“Cậu lại quay lại làm ...”

Lời hỏi của Giang Triều Dương nói đến nửa chừng thì dừng lại.

Chỉ thấy Tư Cung Sách kéo ghế tay vịn bên mép giường ngồi xuống, rồi dùng ánh nến trên tủ đầu giường gọt táo. Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Anh không phải nhàm chán sao?”

Giang Triều Dương khẽ ừ một tiếng, anh dời tầm mắt hỏi: “Các cậu đều ghét trở thành ma cà rồng sao?”

“Ghét là vì thân phận này không có bất kỳ lợi ích gì cho chúng tôi.”

Giang Triều Dương gật đầu.

Tư Cung Sách nói tiếp: “Huyết Nguyệt sắp đến rồi, vài ngày nữa anh hãy về ký túc xá của mình, đừng đến đây nữa.”

“Đó là gì?”

“Huyết Nguyệt là một hiện tượng thiên văn đặc biệt, khi nó xuất hiện ánh trăng sẽ chuyển sang màu đỏ, và ánh trăng sẽ tăng cường bản năng của chúng tôi.”

Nói cách khác, trong thời gian Huyết Nguyệt, sự khao khát máu của họ sẽ trở nên mãnh liệt hơn mấy lần so với bình thường, thậm chí khó có thể kiềm chế.

Nếu không kiểm soát tốt rất dễ dẫn đến rối loạn, vì vậy trường học yêu cầu họ chuẩn bị trước, ngăn ngừa những tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.

Tư Cung Sách nói: “Trong thời gian đó, chúng tôi sẽ ở lại nơi này, sẽ không đi ra ngoài.”

“Được.” Giang Triều Dương suy nghĩ một chút: “Vậy con người vẫn đi học bình thường sao? Tôi cảm thấy tôi không cần thiết phải đến nữa, đến cũng bị người khác chỉ trích thôi.”

“Sẽ không.”

Tư Cung Sách đặt miếng táo đã gọt xong vào tay anh: “Sẽ không còn ai nói anh nữa.”

“... Các cậu sẽ không giết người nữa chứ?”

“Không có, chỉ là truy cứu vài học sinh bịa đặt bôi nhọ, chúng tôi đã giúp anh minh oan rồi.”

Giang Triều Dương ngẩn người: “Thật ra các cậu không cần ...”

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu anh. Mắt Giang Triều Dương khẽ hé.

Tư Cung Sách chạm vào rồi rút tay ngay, hắn thu tay đứng dậy: “Ăn xong nghỉ ngơi sớm.”

Ngay khi hắn quay người rời đi, ánh nến chợt lắc lư.

Trong phòng im lặng vài giây, tiếp theo là tiếng thở dài của Tư Cung Sách. Hắn rũ mắt nhìn Giang Triều Dương đang nằm dưới thân: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Một tay hắn chống bên cạnh Giang Triều Dương, tay kia ấn lên đầu giường, gần như muốn bao trọn Giang Triều Dương vào trong lòng.

Giang Triều Dương kéo băng gạc trên cổ xuống, ôm lấy gáy Tư Cung Sách ấn vào vai mình:

“Thưởng cho cậu.”

back top