Phụ Chương: Phó Tế Ma Cà Rồng (7)
Hơi thở Tư Cung Sách ngừng lại trong một khoảnh khắc, ánh mắt dừng lại ở vết thương kia vài giây.
Nhưng một lát sau hắn lại ngồi dậy, dời tầm mắt: “Không cần.”
Thấy hắn vẫn định đi, Giang Triều Dương vươn tay bắt lấy cổ tay hắn kéo lại, nửa khiêu khích nửa nghiêm túc nói: “Qua cái làng này là không còn quán khác đâu, cậu đừng hối hận.”
Tư Cung Sách nâng bàn tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng trên cổ Giang Triều Dương. Sau đó ngón tay hắn chậm rãi trượt xuống, lướt qua xương quai xanh, dừng lại ở khu vực đùi trong trên lớp vải quần. Giang Triều Dương run nhẹ một cái không rõ lý do.
“Tôi không thích cắn ở chỗ này.” Tư Cung Sách nói.
“? Ma cà rồng không cắn cổ thì cắn ở đâu?”
Ngón tay Tư Cung Sách nhẹ nhàng ấn vào đùi anh: “Ở đây.”
“Lớp mỡ và cơ bắp dày hơn, anh sẽ cảm thấy ít đau hơn rất nhiều. Hơn nữa, vị trí này có thể kiểm soát lượng hút máu một cách hiệu quả, sẽ không làm anh nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.”
Giang Triều Dương hơi bất ngờ: “Xem ra cậu còn tìm hiểu kỹ lắm nhỉ?”
Tư Cung Sách không phản ứng.
Một lúc lâu sau, Giang Triều Dương mới nói: “Vậy làm theo lời cậu đi.”
So với cổ, đùi có vẻ đúng là không khiến người ta nổi da gà đến vậy thật chăng?
Ánh nến lay động không yên.
Giang Triều Dương nằm trên giường, chăn chỉ che ngang bụng dưới, hai chân trần trụi lộ ra ngoài. Ánh sáng phủ lên làn da chân anh một lớp màu mềm mại, cũng bao phủ Tư Cung Sách trong bóng tối.
Tư Cung Sách quỳ một gối bên mép giường, một tay nâng đầu gối Giang Triều Dương lên, ngón tay tay kia dọc theo làn da đùi trong của anh chậm rãi tiến lên.
“Mày mẹ nó ... đừng sờ loạn được không?” Giọng Giang Triều Dương hơi khàn, mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay đang tuần tra trên đùi mình:
“Vẫn chưa tìm đúng vị trí à?”
Tư Cung Sách không trả lời, như thể đang tìm kiếm điểm ra tay hoàn hảo nhất. Lòng bàn tay hắn thỉnh thoảng ấn nhẹ một cái, cảm nhận nhịp đập dưới da.
Giang Triều Dương nín thở, mỗi lần ngón tay Tư Cung Sách dừng lại, anh đều nghĩ giây tiếp theo sẽ bị cắn, nhưng kết quả đối phương chỉ tạm dừng, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Giang Triều Dương nâng chân kia lên đá nhẹ hắn một cái, hơi bực bội nói: “Cậu cố ý hành hạ tôi đúng không? Có thể nhanh lên không?”
Trong khoảnh khắc, cảm giác đau nhói lập tức truyền đến.
Giang Triều Dương rên nhẹ một tiếng, cơ thể cựa quậy một chút, lại bị Tư Cung Sách đè chặt chân lại.
Cơn đau không nhói khó chịu như ở vùng cổ, mà giống như một cơn đau âm ỉ, cùng một cảm giác khó tả.
Đúng lúc Giang Triều Dương dần thích nghi với cảm giác kỳ lạ này, răng Tư Cung Sách chậm rãi rút ra, mang đến một cơn đau xát nhẹ.
Chiếc lưỡi ấm áp liếm qua hai lỗ răng, gây ra cảm giác tê dại và ngứa ngáy mãnh liệt.
Giang Triều Dương vừa thở phào một cái, tưởng rằng cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng Tư Cung Sách lại bất ngờ tách chân anh rộng hơn.
Trong khoảnh khắc Giang Triều Dương hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đầu Tư Cung Sách lại một lần nữa cúi xuống.
Lần này vị trí càng gần phía trước, trực tiếp cắn vào khu vực tiếp giáp giữa háng và xương hông của anh.
Giang Triều Dương hít sâu một tiếng, cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn, nhưng vị trí kia quá xấu hổ, mang đến sự chấn động tâm lý vượt xa cơn đau sinh lý.
Lực mút của Tư Cung Sách trở nên sâu hơn và mạnh hơn. Ngón tay Giang Triều Dương siết chặt ga giường dưới thân, tay kia chống đẩy đầu hắn: “Đừng cắn nữa! Sao cậu lại cắn chỗ này!”
Tư Cung Sách ngẩng đầu, hỏi: “Có thấy choáng váng không?”
Giang Triều Dương bị câu hỏi vô đầu vô đuôi này làm cho ngây người. Quả thật không có cảm giác choáng váng và vô lực ập đến nhanh chóng như khi bị Mâu Tu Vũ cắn ở cổ trước đây.
“Hình như vẫn ổn.” Giang Triều Dương không chắc chắn nói.
“Tôi đang kiểm soát lượng hút, thấp hơn ngưỡng gây khó chịu cho anh rất nhiều, hơn nữa còn kích thích lưu thông máu cục bộ, giúp anh không bị suy yếu.”
Giang Triều Dương nghe lời giải thích nghiêm túc của hắn, kéo chăn bên cạnh che chân lại: “Tôi chỉ là hơi khó chấp nhận về mặt tâm lý thôi.”
Bị một người đàn ông cắn ở chỗ đó với cái tư thế kia, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
“Cạch.”
Đèn chùm trên đầu đột nhiên sáng lên.
Có điện rồi.
Tư Cung Sách nói: “Mấy ngày này tôi sẽ cho người làm thêm món ăn bổ máu gửi đến, nhớ ăn hết đúng giờ.”
Mặt Giang Triều Dương lập tức xụ xuống: “Tôi sắp ăn phát ngán rồi, có thể đổi thứ khác không?”
Sau khi bị Mâu Tu Vũ hút máu trước đó, anh đã bị bắt ăn liên tục món này vài ngày, bây giờ chỉ nghe thôi cũng thấy hơi buồn nôn.
“Không được.” Tư Cung Sách nhấn mạnh trọng điểm: “Trước khi vết thương lành hạn chế đi lại, chờ anh khỏe lại rồi thì về ký túc xá của mình, tạm thời không cần đến bên này nữa.”
Giang Triều Dương nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng gật đầu: “Biết rồi.”
...
Sáng sớm vài ngày sau, phòng học của học viện hoàn toàn khác với sự ngăn nắp thường ngày.
Tin đồn về Huyết Nguyệt đã lan truyền trong học sinh, mặc dù đa số không hiểu ý nghĩa thực sự, nhưng không khí căng thẳng kỳ lạ khiến phòng học ồn ào hơn bình thường vài lần.
“Nghe nói chưa? Dường như mấy tối tiếp theo đều phải thực hiện lệnh giới nghiêm đó.”
“Tại sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không biết, cảm giác kỳ quái, hình như nói là có liên quan đến thời tiết ấy à?”
Giữa tiếng xì xào bàn tán ấy, một bóng người bước vào, tiếng ồn ào lập tức giảm hơn nửa.
Giang Triều Dương phớt lờ những ánh mắt dừng lại trên người mình, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống, ghế bên cạnh đã bị kéo ra.
Giang Triều Dương nghiêng đầu nhìn, là cô gái mà trước đây anh đã giúp đỡ.
“Giang đồng học.” Cô gái nói nhỏ: “Thấy anh mãi không đi học, khoảng thời gian này có phải là bị ốm không?”
Giang Triều Dương gật đầu, tùy ý kéo cổ áo xuống.
Cô gái tiếp tục nói: “Anh biết không, hội học sinh đã điều tra giúp anh rồi. Chuyện anh làm trước đây đã bị người khác cố ý cắt xén, khiến mọi người hiểu lầm anh ...”
Giang Triều Dương không biểu cảm gì, hờ hững lên tiếng.
“Anh cũng quá nhẫn nhịn rồi.” Cô hạ giọng: “Bị oan uổng lâu như vậy, bị nhiều người khinh thường và chỉ trích đến thế, sao anh không nói gì hết vậy a?”
Giang Triều Dương ngượng ngùng.
Làm như anh nói thì có ích gì ấy, ai mà tin cơ chứ.
Giang Triều Dương nhìn quanh phòng học, hỏi: “Hôm nay hình như thiếu nhiều người lắm phải không? Tất cả đều xin nghỉ à?”
Cô gái lắc đầu: “Là những người từng bôi nhọ anh đã bị xử phạt, còn có những người ác ý lan truyền tin đồn, nói những lời đặc biệt khó nghe, hội học sinh tự mình ra tay giải quyết.”
“Họ bị đuổi học sao?”
“Không nhẹ nhàng như thế đâu, họ bị quăng cho ma cà rồng làm túi máu rồi, còn sống hay không thì hoàn toàn tùy tâm trạng người ta thôi.”
Giang Triều Dương: “...”
