ĐỐI TƯỢNG YÊU QUA MẠNG LÀ KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 13

“Là người quan trọng đối với A Sóc sao?”

“Không phải đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi.”

Tôi xua tay.

Ngẩng đầu lên, Phương Ngôn đã đeo lại kính từ lúc nào.

“Vừa rồi anh không phải có chuyện muốn nói với em sao?”

“À, cũng không có gì to tát.”

Phương Ngôn cười.

“A Sóc là một người rất tốt, nên anh hy vọng có thể làm bạn với A Sóc suốt đời.”

“Có gì to tát đâu!”

Nghe vậy, tôi cũng cười:

“Chúng ta chắc chắn sẽ là bạn tốt suốt đời mà.”

Khi trở về ký túc xá đã là nửa đêm, cửa ký túc xá đã bị cô quản lý khóa lại.

Nhưng cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Khó khăn nhỏ này không thể làm khó được sinh viên đại học.

Cửa sổ phòng giặt ở hành lang phía Tây tầng một chính là cánh cửa nhỏ để chúng tôi lén lút lẻn vào ký túc xá.

Mặc dù đã thấy người ta làm, nhưng tôi thực sự chưa từng tự mình làm bao giờ.

Lần đầu tiên trèo cửa sổ, khi nhảy xuống phòng vệ sinh thì bị trượt chân suýt ngã.

Giây tiếp theo, tôi đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

“Trời ạ! Bùi Viễn Thụ! Sao cậu lại ở đây?”

Ký túc xá của chúng tôi ở hành lang phía Đông, cách hành lang phía Tây xa nhất, bình thường chỉ khi phòng giặt khác bị chiếm hết mới đến đây giặt đồ.

Nhưng giờ đã muộn thế này, xem thế nào cũng không phải là trường hợp bình thường.

Chẳng lẽ, Bùi Viễn Thụ cố tình đến đây để chặn tôi?

Hắn muốn bắt thóp tôi trèo tường vào ký túc xá sao?

Chắc chắn là như vậy!

“Cậu đi ăn với ai?”

Bùi Viễn Thụ nắm lấy cổ tay tôi, nheo mắt hỏi.

Tên này bị làm sao thế, sao trông như thể ai đó nợ tiền hắn vậy.

Cổ tay tôi bị nắm đau điếng, phải dùng hết sức mới rút ra được.

“Lê Sóc, cậu uống rượu à?”

“Kệ tôi!”

Tôi nhìn cổ tay hơi đỏ, cãi lại một câu.

“Lê Sóc, cậu dám... bắt cá ba tay!”

 

 

back top