ĐỐI TƯỢNG YÊU QUA MẠNG LÀ KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 12

“A Sóc thử món này đi, đây là món đặc trưng của nhà hàng đó.”

Phương Ngôn liên tục dùng đũa công gắp thức ăn cho tôi.

“Cảm ơn anh Phương Ngôn.”

Thực ra tôi đã hơi no rồi.

“Nhà hàng này bình thường rất khó đặt bàn, không ngờ hôm nay lại không có người.”

“Không sao, gặp bạn cũ thì đương nhiên phải bao trọn cả quán rồi.”

Phương Ngôn hình như cũng đã ăn xong, thuận tay đặt đũa xuống.

“Bao trọn?”

Tôi suýt sặc, ho khan dữ dội.

Không phải chứ? Bao trọn quán tốn bao nhiêu tiền!

“A Sóc uống nước đi.”

“Cảm... ơn.”

Tôi nhận lấy cốc nước trước mặt, uống một ngụm lớn.

“A Sóc còn nhớ không, bữa tiệc chia tay lúc anh tốt nghiệp, em đã không đến.”

Phương Ngôn cong môi, đột nhiên nhắc đến chuyện cũ.

Chuyện này tôi có nhớ.

Hôm đó tôi vừa hoàn thành bài thi cuối cùng của kỳ học, chuẩn bị về ký túc xá thay quần áo rồi đi dự tiệc câu lạc bộ.

Không ngờ vừa vào ký túc xá đã thấy Bùi Viễn Thụ đang nằm một mình trên giường, sốt cao đến mức mất ý thức, lúc đó hắn đang cuộn tròn trong chăn run rẩy.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải đưa hắn đến bệnh viện.

Đến khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng vừa lúc lỡ mất buổi tiệc.

Bây giờ nghĩ lại, Bùi Viễn Thụ đúng là khắc tôi.

“Có một câu, anh luôn muốn nói với A Sóc.”

Phương Ngôn tháo cặp kính gọng vàng, để lộ đôi mắt sáng rực.

“Anh nói đi.”

Tôi hơi khó hiểu, không biết nói chuyện gì mà phải tháo kính.

Đúng lúc Phương Ngôn mở miệng, điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo lên.

“A Sóc cứ trả lời tin nhắn trước đi.”

“Thật ngại quá.”

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, phát hiện là tên khốn Bùi Viễn Thụ gửi tin nhắn cho tài khoản phụ của tôi:

“Vợ yêu đang làm gì thế?”

Ban đầu tôi không định trả lời hắn, nhưng ánh mắt lướt qua tin nhắn gần đây, tôi mới nhận ra mình đã lâu không trả lời hắn rồi.

Thế là tôi nhanh chóng trả lời một câu:

“Bây giờ em đang bận, lát nữa nói chuyện nhé.”

 

 

back top