Cuối cùng tôi cũng mở mắt.
Thẩm Kiến Hi nằm trên giường bệnh đối diện, vẻ mặt yên tĩnh.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay anh ấy từ xa.
Vậy nên, người yêu tôi từ phương xa.
Anh đã gập ghềnh lặn lội như vậy, trải qua nỗi đau ngàn đao vạn kiếm mà không hối hận, chỉ để cứu tôi khỏi số phận u ám sao?
Cảm ơn anh, đã giúp tôi tránh được vận mệnh màu xám.
