“Hắc, hắn nói ai đó? Ai trêu chọc con nít.” Tề Dục quay đầu lại nhìn Mạc Lan Ngạn, còn không quên chọc chọc Mạc Đậu Đậu: “Mạc Đậu Đậu à, con nói ai trêu chọc con nít?”
Mạc Đậu Đậu theo hành động của Tề Dục cười khanh khách.
Mấy người giải tán về nhà. Trang Điềm còn tưởng rằng Tề Dục sẽ hỏi thăm nàng có cần đưa về không, ai ngờ người nào đó căn bản không có ý này. Nàng quay đầu tự mình gọi xe về nhà.
________________________________________
Thoáng chốc đã tháng 5, thời tiết dần ấm. Mạc Đậu Đậu vốn dĩ tràn đầy năng lượng lại vừa đến giữa trưa liền bắt đầu mệt rã rời.
Tần Thượng Nghiêu hai ngày nay lại được sự cho phép của Tề Dục, mỗi ngày ở nhà trông con.
Tần Thượng Nghiêu dỗ bé ngủ xong bước ra: “Cậu đang làm gì đó?”
“Còn bao lâu nữa có thể tháo bó bột?” Mạc Lan Ngạn đã đi bệnh viện tái khám một lần, nhưng lời dặn của bác sĩ Tần Châu không nghe kỹ, dù sao hiện tại có việc đều là Tần Thượng Nghiêu nhớ.
“Còn khoảng một tuần nữa, Tiểu Thúc nói còn khoảng một tuần nữa.”
Tần Thượng Nghiêu nói lời này khi đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia tinh ranh, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra một tia ý tứ ái muội.
Mạc Lan Ngạn đâu phải không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấu không nói toạc.
Tần Thượng Nghiêu hiện tại sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào ở cùng Mạc Lan Ngạn, hắn thích động một chút liền ôm người ta.
Mạc Lan Ngạn cũng không giãy giụa, dù sao giãy giụa cũng vô dụng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Mạc Lan Ngạn muốn dịch xuống từ lòng n.g.ự.c hắn, nề hà người nào đó một thân sức trâu nhẹ nhàng kéo một cái cả người vững vàng dừng lại trong lòng.
Mạc Lan Ngạn đ.ấ.m hắn, nhỏ giọng: “Anh buông tôi xuống!”
Tần Thượng Nghiêu cười hì hì đánh trống lảng: “Cậu gọi cơm hộp à?”
“Không có, tôi cảm thấy là Tề Dục tới bắt anh đi làm đó. Cái đó của anh căn bản không gọi là đi làm, là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày!”
“Tôi phơi lưới còn mạnh hơn mấy người kia.” Hắn duỗi tay mở cửa.
Ngoài cửa, Chu Duyệt và Mạc Khâu ngây người ra, Tần Thượng Nghiêu và Mạc Lan Ngạn cũng cứng đờ.
“Ba, mẹ, sao hai người lại tới?” Mạc Lan Ngạn thấy túi mua sắm siêu thị trong tay họ: “Đi công tác trở về rồi ạ?”
Chu Duyệt đánh giá họ: “Hai đứa đây là……?”
Mạc Lan Ngạn ý thức được mình còn ở trong lòng Tần Thượng Nghiêu, cậu đột nhiên giãy giụa sợ đến mức Tần Thượng Nghiêu ôm càng chặt hơn.
Mạc Lan Ngạn tức giận đến trừng hắn.
Tần Thượng Nghiêu ổn định người xong lại ngượng ngùng đem cậu nhẹ nhàng buông xuống, nhỏ giọng: “Không thể làm ngã.”
Mạc Lan Ngạn cười xấu hổ với ba mẹ: “Ba mẹ, vào nhà nói chuyện đi.”
Cậu từ khi bị thương đến giờ không dùng nạng, lúc này xe lăn có chút xa, muốn động còn phải dựa vào Tần Thượng Nghiêu, chỉ có thể vô tội ngẩng đầu nhìn người nào đó.
Tần Thượng Nghiêu trộm nhìn ba mẹ cậu một cái, trực tiếp bế cậu từ chính diện lên, giống như ôm xác ướp vậy chuyển cậu về phía sô pha.
Mạc Lan Ngạn trong lòng thề, chờ tay chân mình khỏe nhất định đánh c.h.ế.t hắn, cư nhiên làm cậu mất mặt như vậy trước mặt ba mẹ!
Tần Thượng Nghiêu nhẹ nhàng buông người xuống lại lập tức chạy tới cửa đỡ lấy đồ vật trong tay ba mẹ cậu: “Thúc thúc dì, hai người tùy ý ngồi ạ.”
Chu Duyệt và Mạc Khâu nhìn nhau một cái hướng vào trong đi.
Tần Thượng Nghiêu đem đồ nên ở nhà bếp bỏ vào nhà bếp: “Thúc thúc dì, hai người chờ con một chút, con đi rót nước cho hai người uống.”
Tần Thượng Nghiêu nhìn như ổn trọng, nhưng cái bộ dáng hơi hoảng loạn kia không tránh khỏi ánh mắt Chu Duyệt và Mạc Khâu.
Chu Duyệt thấy người vào nhà bếp xong lén lút lại gần Mạc Lan Ngạn: “Sao lại thế này? Không phải hàng xóm sao?”
Mạc Lan Ngạn nhỏ giọng đáp: “Hàng xóm không thể cùng nhau sao?”
Chu Duyệt càng nhỏ giọng hơn: “Hai đứa đây là sống chung! Sống chung đã bao lâu?”
Mạc Lan Ngạn thành thật: “Sau khi con bị thương.”
Chu Duyệt nhỏ giọng: “Đừng tưởng rằng tuổi trẻ liền lộn xộn lung tung thân thể, thương gân động cốt không phải chuyện nhỏ.”
Mạc Lan Ngạn nhỏ giọng: “Không có.”
Tần Thượng Nghiêu trong nhà bếp hít sâu lại thở ra, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên chính thức gặp gia trưởng.
Hắn bưng trái cây cùng trà đã pha đi tới: “Thúc thúc dì, uống nước, ăn trái cây.”
Chu Duyệt hắng giọng: “Tiểu Tần đúng không?”
“Đúng vậy, dì.”
“Ngồi đi, chúng ta tâm sự.”
Tần Thượng Nghiêu ngoan ngoãn ngồi xuống. Chu Duyệt tiếp tục: “Trong nhà có mấy người? Ba mẹ làm gì?”
Tần Thượng Nghiêu: “Trong nhà còn có Gia gia, Bà nội và Tiểu Thúc. Ba mẹ con đi rồi vì tai nạn xe cộ, Bà nội và Gia gia ở riêng.”
Chu Duyệt và Mạc Khâu nhìn nhau một cái, cái này nghe điều kiện đối phương đều không tốt lắm.
Mạc Khâu chỉ Mạc Lan Ngạn: “Nó có con nhỏ, con có để ý không?”
“Không ngại, Mạc Đậu Đậu chính là tiểu…… nhà con”
“Khụ!”
Lời nói Tần Thượng Nghiêu bị chặn lại, hắn nhìn về phía Mạc Lan Ngạn, Mạc Lan Ngạn cười đặc biệt giả, hắn sửa lời: “Là con nhà con.”
Tần Thượng Nghiêu còn tưởng rằng ba mẹ Mạc Lan Ngạn biết cha ruột Mạc Đậu Đậu là Tần Châu. Xem bộ dáng muốn giấu giếm của Mạc Lan Ngạn hiện tại, xem ra là không biết.
Mạc Khâu gật đầu: “Con là Alpha?”
Tần Thượng Nghiêu: “Enigma.”
Hai vợ chồng già lại trầm mặc. Mạc Lan Ngạn nếu là Omega mà nói, đây không nghi ngờ là chuyện vui mừng gấp bội, nhưng con trai hiện tại………
Trong phòng an tĩnh một lát, Chu Duyệt: “Tiểu Tần, Lan Ngạn gần như Beta con biết chứ.”
“Dạ, con biết.”
Chu Duyệt: “Con mà là Enigma cũng nên biết, nếu gặp phải kỳ dễ cảm, Lan Ngạn nhà chúng ta đối với con không có giúp đỡ gì.”
Tần Thượng Nghiêu trầm mặc, không đáp lời.
Chu Duyệt sầu não: “Con tuổi còn nhỏ hơn Lan Ngạn một chút đúng không, con……, có phải Lan Ngạn lừa gạt con gì không?”
Nàng thật sự nghĩ không ra một Enigma trẻ tuổi vì sao lại thích con trai mình.
Tần Thượng Nghiêu lắc đầu khẳng định nói: “Không có, là con thích cậu ấy, theo đuổi cậu ấy.”
Hai vợ chồng già muốn nói lại thôi, trong phòng một trận an tĩnh……
Mạc Khâu lời lẽ thấm thía: “Tiểu Tần à, các con tuổi trẻ, hai vợ chồng già chúng ta cũng không tiện nói nhiều gì, chỉ là vạn nhất về sau chia tay, các con cũng không cần oán hận lẫn nhau, rốt cuộc……”
“Ba, chuyện về sau để về sau lại nói được không?” Mạc Lan Ngạn biết ba mẹ cậu có ý gì.
“Sẽ không chia tay.” Tần Thượng Nghiêu thái độ kiên quyết: “Thúc thúc, con thích Lan Ngạn, chúng con sẽ không chia tay.”
Hắn không biết nên nói như thế nào mới có thể bày tỏ quyết tâm với hai vị lão. Chỉ có hắn biết đời này không thể không có Mạc Lan Ngạn.
Chu Duyệt và Mạc Khâu không nói thêm gì nữa. Mạc Đậu Đậu không lâu sau ngủ trưa tỉnh, ngơ ngác nhìn Gia gia Bà nội rồi rúc vào lòng Tần Thượng Nghiêu.
Hai vợ chồng già không ngồi lâu, hai người liền đi về.
Tần Thượng Nghiêu chọc chọc Mạc Đậu Đậu nhỏ giọng: “Cầu Cầu, nói tạm biệt với Gia gia Bà nội.”
Mạc Đậu Đậu giơ tay vẫy vẫy: “Gia gia Bà nội tạm biệt.”
Cửa thang máy đóng lại, toàn bộ sức lực Tần Thượng Nghiêu đều dỡ xuống, hắn buông Mạc Đậu Đậu, nhỏ giọng: “Cầu Cầu, Gia gia Bà nội thích tôi không?”
Tay nhỏ Mạc Đậu Đậu ôm má hắn: “Thích, Tần Tần Nghiêu tốt nhất!”
Tần Thượng Nghiêu xoa bóp mũi bé: “Chỉ có con nói ngọt. Vừa rồi sao con không nói lời nào?”
Mạc Đậu Đậu tiến lên hai bước ôm cổ Tần Thượng Nghiêu: “Ôm một cái.”
“Đi thôi!” Hai người vào cửa, Mạc Lan Ngạn như cũ giữ nguyên bộ dáng ban đầu nhìn về phía họ.
Tần Thượng Nghiêu giả bộ không có việc gì ngồi xuống bên cạnh cậu. Mắt nhỏ Mạc Đậu Đậu đánh giá qua lại hai người không nói lời nào: “A Ba? Tần Tần Nghiêu?”
Mạc Lan Ngạn nhìn về phía hắn: “Ba mẹ tôi suy nghĩ tương đối nhiều, cảm thấy đây là kinh nghiệm do tuổi tác mang lại, anh đừng để ở trong lòng.”
Tần Thượng Nghiêu nghiêng thân mình, đầu dựa vào vai Mạc Lan Ngạn, ngữ khí làm nũng: “Cái kinh nghiệm gì có thể tổng kết ra chúng ta sẽ chia tay? Lan Lan, con rể trong cảm nhận của ba mẹ cậu có phải là kiểu trưởng thành ổn trọng, vest giày da không?”
Mạc Lan Ngạn ngửi được vị chua nho nhỏ, cố nén cười: “Chắc là vậy.”
“Nói lại, họ không biết Cầu Cầu là của Tiểu Thúc tôi?”
