Mạc Lan Ngạn lúc trước mang thai, trừ Lý Thụ Kiệt ai cũng chưa nói, sau này bụng không giấu được, mới thẳng thắn trong nhóm.
Cậu đến bây giờ còn nhớ rõ mấy người họ nói muốn đào ba thước đất tìm ra ba đứa trẻ.
Đối với cha mẹ, Mạc Lan Ngạn chỉ là thông báo một chút. Có lẽ là từ nhỏ độc lập tự chủ, họ vẫn chưa nói thêm gì.
“Ừ.”
“Cậu không nói sớm, cậu mà nói sớm tôi liền nói thẳng là của tôi!” Tần Thượng Nghiêu kích động ngồi dậy, bộ dạng ảo não.
“…………”
Mạc Lan Ngạn muốn nói lại thôi, nếu Tần Thượng Nghiêu cứ như vậy nhận Mạc Đậu Đậu trước mặt ba mẹ mình, có tính là chó ngáp phải ruồi không?
Mạc Lan Ngạn nhún vai đụng đụng đầu hắn: “Tuy rằng Mạc Đậu Đậu lớn như vậy, nhưng anh cảm thấy ba mẹ tôi thật sự bắt được người làm tôi mang thai, có thể không động thủ không?”
“…………” Tần Thượng Nghiêu quay đầu nhìn Mạc Lan Ngạn: “Vậy thôi, tôi vẫn là muốn cùng cậu đến già!”
Mạc Đậu Đậu dường như ghen vì Tần Thượng Nghiêu dựa vào Mạc Lan Ngạn. Tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo kéo, tự mình chen vào giữa rồi tự mình dựa lên.
Nhưng bé lùn, ngồi xuống đầu chỉ có thể dựa vào cánh tay A Ba. Thế là bé liền đứng trên sô pha dựa vào vai A Ba.
Tần Thượng Nghiêu nhìn bé như vậy vừa tức vừa buồn cười: “Mạc Cầu Cầu, sao con lại như tiểu giấm tinh vậy!”
“Này không phải giống anh sao?” Mạc Lan Ngạn không chút nghĩ ngợi, sau khi nói xong tự mình ngẩn người, sau đó bổ sung: “Ai trông giống ai!”
Mạc Lan Ngạn không dám nhìn phản ứng Tần Thượng Nghiêu, ai ngờ Tần Thượng Nghiêu căn bản không để tâm: “Tôi phát hiện hắn gần đây là càng ngày càng giống tôi! So với lúc ở với cậu trông đáng yêu hơn nhiều!”
“…………”
Đây là vấn đề ai trông sao?
Đây không phải vì trưởng thành gen hiện rõ sao?
Mạc Lan Ngạn lại nhún vai đụng đụng đầu nhỏ Mạc Đậu Đậu: “Ba với Tần Tần Nghiêu ai tốt?”
Tay nhỏ Mạc Đậu Đậu ôm cánh tay bị thương kia: “A Ba tốt nhất!”
“Tiểu Hồ Ly, vừa rồi con mới nói tôi tốt nhất!” Tần Thượng Nghiêu duỗi tay liền cào lét bé.
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
________________________________________
Chuyện gặp gia trưởng còn chưa qua hai ngày, siêu xe Tần gia lại lần nữa xuất hiện tại khu dân cư vô cùng bình thường này.
Lần này họ ngay cả chỗ trước cửa quán cà phê cũng không ngồi.
Tần Hán Tư quay cửa kính xe xuống như cũ khách khí nhưng vẫn có thể rõ ràng làm người ta cảm nhận thần sắc không vui: “Mạc tiên sinh gần đây trạng thái nhìn so với trước một thời gian còn tốt hơn một chút.”
Mạc Lan Ngạn trong xe lăn ngẩng đầu: “Tần Tổng hảo!”
Tần Hán Tư chỉ liếc cậu một cái liền quay lại đầu đi, hắn dựa vào ghế sau, định liệu trước: “Chuyện trước một thời gian làm Mạc tiên sinh suy xét thế nào rồi?”
“Suy xét kỹ rồi, tôi cảm thấy cùng Thượng Nghiêu tiếp xúc thấy tính cách còn hợp nhau, cho nên không định chia tay.”
Mạc Lan Ngạn ngữ khí thong dong, ánh mắt không e dè nhất cử nhất động của Tần Hán Tư.
Tần Hán Tư nghe nói xong hơi quay đầu, nhìn không ra hỉ nộ: “Không tính toán chia tay? Mạc tiên sinh, tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có Tần Thượng Nghiêu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không ngờ cậu thế nhưng cũng không hiểu như vậy, hắn không có tôi, chỉ là người thường một người.”
“Tần Tổng sao có thể chắc chắn, tôi thích, không phải bộ dáng người thường của hắn?”
“Phải không? Cậu trăm phương ngàn kế tiếp cận Tần Châu, lại tiếp cận Tần Thượng Nghiêu, cậu vì cái gì, tôi rõ ràng hơn cậu.”
Mạc Lan Ngạn cúi đầu cười, cậu thật đúng là không biết mình vì cái gì.
Tần Hán Tư thần sắc đạm nhiên: “Người chịu khổ rồi sẽ biết mình sai, cái gì tình cảm không tình cảm đều là sẽ thay đổi.”
Mạc Lan Ngạn gượng gạo lộ ra cười: “Đại khái vậy, nhưng vạn nhất luôn sẽ có người không giống nhau.”
Nếu đây là trận đánh cuộc, cậu lựa chọn đứng phía sau Tần Thượng Nghiêu. Cậu tin hắn sẽ không thay đổi.
Điều này trong mắt Tần Hán Tư là tham lam, là không biết hối cải, tâm cơ sâu nặng. Hắn lười cùng loại người này tốn nhiều lời lẽ.
Siêu xe chạy đi, Mạc Lan Ngạn nhìn đèn đuôi xe nhẹ nhàng thở dài.
Trước kia lý trí như vậy, trước mắt tự nhiên nói chuyện một đoạn tình yêu ai cũng cảm thấy không đáng tin cậy.
Cậu rõ ràng cho rằng những người đó có thể là đúng, nhưng vẫn như cũ chấp mê bất ngộ.
________________________________________
Chiếc ô tô chân trước vừa biến mất, ô tô phía sau Mạc Lan Ngạn liền chạy vào khu dân cư. Tần Thượng Nghiêu dừng ở bên cạnh Mạc Lan Ngạn, quay cửa kính xe xuống: “Xem hoàng hôn sao? Buổi tối ăn gì?”
Tay nhỏ Mạc Đậu Đậu ấn cửa sổ xe xuống lớn tiếng nói: “Lẩu!”
Từ khi Tần Thượng Nghiêu cho ăn, Mạc Đậu Đậu yêu nhất ăn chính là lẩu.
Tần Thượng Nghiêu vừa tức vừa buồn cười: “Được, lẩu! Mạc Lan Ngạn, chúng tôi đi đậu xe, cậu chờ chúng tôi nha!”
Xe một chân ga xuống hầm để xe, đại khái là sợ cậu sốt ruột chờ, Tần Thượng Nghiêu cõng Mạc Đậu Đậu lấy tốc độ trăm mét từ lối đi an toàn chạy ra.
Sự xóc nảy trên lưng làm Mạc Đậu Đậu phát ra từng đợt tiếng cười vui vẻ sảng khoái.
Dưới hoàng hôn, một lớn một nhỏ đang vô cùng hạnh phúc chạy về phía cậu.
Cái hình ảnh kia làm Mạc Lan Ngạn trong lòng ấm áp, nhẹ giọng tự nhủ: “Tần Thượng Nghiêu, hóa ra là tôi nợ anh……”
Trong lòng cậu có một tia may mắn nho nhỏ, may mắn hai năm trước tùy ý chọn người lại vừa lúc là Tần Thượng Nghiêu.
Tần Thượng Nghiêu ba bước cũng làm hai bước trực tiếp nhảy đến trước mặt cậu: “Mạc Lan Ngạn, cậu đây là biểu cảm gì? Tôi sao lại cảm giác cậu bị tôi mê hoặc!”
“Tần Thượng Nghiêu, anh về sau đừng mở miệng nói chuyện được không?”
“Làm sao vậy?”
“Tôi thích anh không nói lời nào!”
Mạc Lan Ngạn nói xong điều khiển xe lăn điện hướng siêu thị đi. Tần Thượng Nghiêu tung tung Mạc Đậu Đậu trên lưng: “A Ba con đây là có ý gì?”
Mạc Đậu Đậu: “Nghiêu ồn!”
Tần Thượng Nghiêu tranh luận: “Tôi ồn sao? Tôi có thể ồn bằng con sao?” Hắn vẫy vẫy Mạc Đậu Đậu trên lưng, sau đó đuổi theo Mạc Lan Ngạn: “Mạc Lan Ngạn, cậu không thể chỉ thích ngoại tại tôi, nội tại đẹp của tôi đây, cậu thưởng thức một chút !”
Tay nhỏ Mạc Đậu Đậu từ phía sau vươn tới che miệng hắn, lại bị Tần Thượng Nghiêu cắn tay, chọc đến bé cười khanh khách.
________________________________________
Siêu thị, Mạc Đậu Đậu không xu dính túi cùng Tần Thượng Nghiêu hai người lại lần nữa đem xe mua sắm lấp đầy.
“Cái này muốn không?”
“Muốn!”
“Cái này đâu?”
“Muốn!”
“Đây là cái gì?”
“Muốn!”
“Mạc Cầu Cầu, cái đậu mèo này, không cần!”
“Vậy không cần!”
Mạc Đậu Đậu hoàn toàn là cỏ đầu tường của Tần Thượng Nghiêu.
Đến lúc tính tiền hai người đáng thương vô cùng nhìn Mạc Lan Ngạn. Mạc Lan Ngạn sẽ lọc lại một lần những thứ vừa rồi nói không cho lấy.
Những thứ bị loại bỏ xuống cơ bản đều là đồ chơi. Mạc Đậu Đậu và Tần Thượng Nghiêu chỉ có thể yên lặng lại cho người ta trả về.
Vừa trả vừa thương lượng, lần sau lại lấy, vạn nhất cậu không nhìn thấy đâu.
“Quý khách, tổng cộng 641.”
Tần Thượng Nghiêu ở khoảnh khắc cuối cùng Mạc Lan Ngạn trả tiền tung ra một cái hộp: “Cái này cũng tính tiền cùng nhau.”
Nhân viên phục vụ đã sớm nhận ra ba người họ, cũng biết ai làm chủ, nàng yên lặng quay đầu tìm kiếm ý tứ của Mạc Lan Ngạn.
Mạc Lan Ngạn liếc mắt nhìn cái hộp, nhanh chóng dán mã trả tiền, chuyển động xe lăn trực tiếp chạy lấy người.
