ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 50

Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, Tần Thượng Nghiêu sáng sớm ngày thứ tư liền ra cửa. Mạc Đậu Đậu nhìn chằm chằm cửa buồn bã rất lâu, bởi vì Tần Tần Nghiêu vẫn không dẫn nó đi làm.

Mạc Lan Ngạn ngồi xổm bên cạnh Mạc Đậu Đậu: “Tay chân A Ba lành rồi, về sau con không thể đi theo Tần Tần Nghiêu đi làm đâu.”

Khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ, đôi mắt rũ xuống không chịu nhìn A Ba: “Tại sao?”

“Bởi vì A Ba nhớ con bầu bạn A Ba a, con đi theo Tần Tần Nghiêu, hắn kiếm tiền sẽ mất tập trung.”

“Con không cãi nhau!”

“Con không yêu ta?” Mạc Lan Ngạn giả vờ bị tổn thương hơn hắn: “Con chỉ yêu Tần Tần Nghiêu?”

“Con yêu A Ba nhất!”

“Ta không tin.”

“Phải tin, con về sau đều bầu bạn A Ba.” Bàn tay nhỏ Mạc Đậu Đậu xoa má Mạc Lan Ngạn, hắn hôn hôn A Ba, hoàn toàn quên chuyện buồn bã không được ra cửa vừa rồi.

________________________________________

Tần Thượng Nghiêu ngày thường về nhà sớm, hôm nay ra cửa xong mãi đến tối đều không về.

Mạc Đậu Đậu thường xuyên quay đầu nhìn chằm chằm cửa sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi của mình.

Mạc Lan Ngạn nhịn không được nhắn tin cho Tần Thượng Nghiêu: Hôm nay có việc về trễ?

Tần Thượng Nghiêu: Ừm.

Một chữ ngắn gọn cũng làm Mạc Lan Ngạn yên tâm hơn một chút, cậu nghĩ, đây mới là trạng thái đi làm bình thường đi.

Mãi đến 11 giờ tối, Tần Thượng Nghiêu mới mở cửa về nhà. Mạc Đậu Đậu buồn ngủ dày đặc vùng vẫy đôi mắt nhỏ đã không mở ra được, lầm bầm: “A Ba ~ Tần Tần Nghiêu?”

Tần Thượng Nghiêu thấy đèn phòng còn sáng, lặng lẽ vào nhà đi đến đầu giường nhỏ giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Mạc Lan Ngạn: “Nó đợi anh đó.”

Bàn tay nhỏ Mạc Đậu Đậu sờ đến má Tần Thượng Nghiêu, ôm nhẹ hôn một cái: “Tần Tần Nghiêu, ngủ ngon.”

Nói xong liền như bị rút pin ngủ thẳng luôn.

Tần Thượng Nghiêu cười: “Mạc Cầu Cầu ngủ ngon ~” Hắn nhìn Mạc Lan Ngạn: “Tôi đi tắm.”

Hắn chân trước ra cửa, Mạc Lan Ngạn theo sau đi ra, cậu đứng ở cửa phòng tắm không cho người nào đó đóng cửa.

Tần Thượng Nghiêu nhướn mày, rất hứng thú: “Mạc Lan Ngạn, cậu có phải quá kiêu ngạo?”

Mạc Lan Ngạn nghiêng dựa vào trên cửa, trên người không hề có vẻ quyến rũ nào ngược lại thêm chút phong trần phóng khoáng: “Không phải dựa vào bản lĩnh mà nói chuyện sao?”

Hai người trong lòng đều rõ ràng dựa vào bản lĩnh gì.

Tần Thượng Nghiêu buông khăn tắm, một tay kéo Mạc Lan Ngạn nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng tắm.

________________________________________

1 giờ sáng, Mạc Lan Ngạn vì thất bại bị Tần Thượng Nghiêu ôm về trên giường.

“Vai anh làm sao vậy?” Mạc Lan Ngạn vừa rồi thấy vai phải Tần Thượng Nghiêu một mảng đỏ ửng trong gương.

Tần Thượng Nghiêu cười: “Tan tầm đi quá gấp, lúc ra cửa đ.â.m vào góc cua!”

Mạc Lan Ngạn không thể tưởng tượng một người cao lớn như vậy đ.â.m vào góc cua thì phải động tĩnh lớn đến mức nào mới có thể làm vai đỏ ửng một mảng.

Mạc Lan Ngạn ‘Phụt’ cười: “Nhiều người vây xem anh không?”

Tần Thượng Nghiêu: “Sao có thể, tôi đứng dậy liền chạy!”

Mạc Lan Ngạn cười càng dữ dội, cũng đúng, so với bị người ta chê cười, chạy trốn mới là phong cách của Tần Thượng Nghiêu.

“Lan Lan, tôi gần đây có lẽ đi sớm về muộn nhiều, cậu và Cầu Cầu không cần chờ tôi.”

“Công ty Tề Dục bận lắm sao?”

“Ừm, hai hôm trước không phải ký hợp đồng Tập đoàn Hàn Thị, gần đây tôi cần nghiêm túc.”

Mạc Lan Ngạn cười, nghĩ đến Tề Dục nói Tần Thượng Nghiêu muốn giúp công ty hắn làm niêm yết, xem ra là thật.

Tần Thượng Nghiêu nhịn không được hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

________________________________________

Sáng sớm hôm sau, Mạc Đậu Đậu lại không thấy Tần Thượng Nghiêu, “Oa oa oa oa a ~”

Hắn đứng ở cửa gào khóc thương tâm nhào vào lòng A Ba. Mạc Lan Ngạn dở khóc dở cười gọi điện thoại cho Tần Thượng Nghiêu: “Tần Thượng Nghiêu, nó nhớ anh.”

Trong điện thoại Tần Thượng Nghiêu có tiếng gió: “Cầu Cầu, có phải nhớ ta?”

“Ừm ~ ô ô ~ Tần Tần Nghiêu, về nhà đi?”

“Buổi tối ta về, ta mua bánh kem trong tủ lạnh, bảo A Ba đưa con ăn có được không?”

“Được, Tần Tần Nghiêu khi nào về?”

“Tối nay có lẽ vẫn muộn, ngày mai ta chờ con tỉnh dậy rồi đi có được không?”

“Ô ô ô ~ Được ~” Mạc Đậu Đậu vẫn khóc thương tâm, bánh kem nhỏ không hề an ủi được hắn.

Mạc Lan Ngạn vừa muốn cười vừa ghen.

Chỉ là tiếp theo nửa tháng, Tần Thượng Nghiêu mỗi ngày đi sớm về muộn, không nói Mạc Đậu Đậu thấy không được, có khi Mạc Lan Ngạn buồn ngủ ngủ rồi cũng không thấy được, chỉ có ổ chăn còn lưu lại hơi ấm chứng minh hắn đã về.

Nhóm ‘Người Làm Công Xã Súc’:

Mạc Lan Ngạn: @Tề Dục, cậu vì niêm yết áp bức công nhân đến quá nửa đêm, quá đáng đi!

Tề Dục: Cậu nói bậy bạ gì đâu, tôi là người như thế sao?

Mạc Lan Ngạn: ?

Tề Dục: ?

Mạc Lan Ngạn: Tần Thượng Nghiêu vì sao mỗi ngày sáng sớm đi, tối muộn về?

Tề Dục: Hắn là ngoại lệ! Không thể tính áp bức, quay đầu niêm yết xong, tôi chia cổ phần cho hắn!

Lý Thụ Kiệt: Tần Thượng Nghiêu cuối cùng vẫn lên thuyền cướp a!

Tần Châu: Làm Tề Dục niêm yết xong sau đó sáp nhập vào Tập đoàn Tần Tư!

Lệ Bắc Ngưng: Các cậu làm kinh doanh đen tối như vậy sao?

Tề Dục: Tôi cầu hắn nuốt, cho tôi chia cổ phần, sau đó tôi mỗi ngày giống Mạc Lan Ngạn khoe cảnh đẹp, khoe cuộc sống, khoe tình yêu trong nhóm!

Tần Châu: Tôi muốn từ chức, cảm giác theo đuổi cả đời cư nhiên là cuộc sống của Mạc Lan Ngạn.

Lý Thụ Kiệt: @Tần Châu, khi nào đi?

Tần Châu: Cùng nhau?

Lý Thụ Kiệt: Gặp ở căng tin!

Lệ Bắc Ngưng: Các cậu ít ra ăn cơm còn có người bầu bạn!

Lý Thụ Kiệt: Nói bậy, tôi và hắn rất ít ngồi ăn chung, Bác sĩ Tần tai tiếng quá nhiều, không dám tới gần.

Lệ Bắc Ngưng: Tai tiếng gì?

Lý Thụ Kiệt: Nào là đối tượng mập mờ đông đảo, yêu đương nửa tháng đổi một người, xứng danh tra nam, vân vân.

Tần Châu: Tôi mới nói gần đây mấy cô y tá nhìn tôi ánh mắt sao lại không đúng!

Mạc Lan Ngạn: Tôi đi đính chính tin đồn cho anh?

Tần Châu: Cậu là muốn tôi chết!

Chuyện phiếm trong nhóm không nghiêm túc được quá ba giây, Mạc Lan Ngạn gấp điện thoại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói nên lời.

Tần Thượng Nghiêu tối nay về khuya, trên người quả nhiên lại thêm vài vết sẹo nhỏ.

Từ ban đầu đ.â.m vào góc cua đến sau này luôn có vết trầy xước nhỏ, Mạc Lan Ngạn đứng ở cửa phòng tắm lẳng lặng nhìn chằm chằm chỗ vai hắn.

 

 

back top