ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 49

Tần Thượng Nghiêu bị nói trúng tim đen, liền đánh trống lảng: “Cậu ăn không?”

Trang Điềm chê bai: “Buổi chiều ăn sơ sơ! Sao có thể không ăn.”

“Vậy cô tới làm gì?” Tần Thượng Nghiêu đã lâu lắm không liên lạc với cô và Trạm Canh Gác số Một.

Trang Điềm ánh mắt dò xét xung quanh: “Có việc tìm anh, có đũa không?”

Tần Thượng Nghiêu nhìn cô: “Cô không phải đã ăn rồi sao?”

Trang Điềm bác bỏ: “Nhưng chưa ăn lẩu!”

Mạc Lan Ngạn chỉ vào cửa phòng mình đang mở: “Bên phải là phòng bếp, treo trên tường đó.”

Trang Điềm lấy đũa xong đá nhẹ Mạc Đậu Đậu: “Đừng nhìn nữa, tự mình đi tháo.”

Mạc Đậu Đậu vừa nhấc mông, cô liền ngồi xuống.

Trang Điềm tuy chỉ gặp Mạc Lan Ngạn vài lần, nhưng không hề thấy khách sáo: “Ông nội anh tìm tôi.”

Tay gắp đồ ăn của Mạc Lan Ngạn và Tần Thượng Nghiêu đồng thời dừng lại, họ nhìn Trang Điềm.

Trang Điềm: “Hỏi tôi có hủy hôn không, tôi nghe ý tứ không phải tôi thì cũng là tiểu thư nhà khác.”

Tần Thượng Nghiêu do dự hỏi: “Vậy cô trả lời thế nào?”

Trang Điềm cắn miếng thịt: “Tôi nói suy nghĩ hai ngày, này không phải tới hỏi anh đây.”

“Nói thẳng.” Tần Thượng Nghiêu giống như tâm trạng cá c.h.ế.t lưới rách.

Trang Điềm liếc mắt nhìn Mạc Lan Ngạn, khuyên nhủ: “Anh chắc chắn chứ? Tôi chiếm vị trí vị hôn thê của anh vẫn hơn người khác chiếm đi, dù sao……”

Dù sao Ông nội không thừa nhận Mạc Lan Ngạn.

Mạc Lan Ngạn buông đũa nhìn Tần Thượng Nghiêu: “Tôi thấy cô ấy nói đúng.”

Tần Thượng Nghiêu nhíu mày: “Mạc Lan Ngạn, cậu chưa từng nghĩ tới cùng tôi về gặp Ông nội sao?”

Mạc Lan Ngạn thật sự không nghĩ tới, dường như ngay từ đầu đã không nghĩ tới kết cục là nhất định ở bên nhau.

Tần Thượng Nghiêu vừa thấy biểu cảm của cậu càng tức: “Cậu có phải……”

Hắn nuốt lời lại, Trang Điềm còn ở đây, hắn không muốn cãi nhau.

Mạc Lan Ngạn nhìn hắn: “Tần Thượng Nghiêu, tôi bây giờ không phải thời cơ tốt để gặp Ông nội anh, về sau……”

“Không được đổi ý, về sau nhất định phải gặp!” Tần Thượng Nghiêu sợ Mạc Lan Ngạn hối hận.

Trang Điềm còn tưởng rằng có thể hóng chuyện hay ho đâu, không ngờ bị cho ăn cẩu lương.

________________________________________

Buổi tối, Tần Thượng Nghiêu nằm trên sô pha đếm cừu, mong chờ thời gian có thể trôi qua nhanh hơn, quả nhiên đi bệnh viện quá sớm, hiện tại mỗi một phút đều dày vò.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười đùa của Mạc Đậu Đậu và Mạc Lan Ngạn, hắn thở dài sâu, cái vẻ qua cầu rút ván của tiểu hồ ly học Mạc Lan Ngạn giống y hệt.

Tay A Ba hắn vừa lành, lập tức không cần mình giúp cậu tắm rửa nữa.

Cửa phòng tắm mở ra, Mạc Lan Ngạn đưa Mạc Đậu Đậu về phòng nhét vào chăn, chờ đi ra thì, chỉ thấy Tần Thượng Nghiêu mở rộng hai tay về phía cậu: “Bà xã, cậu cũng giúp tôi tắm rửa đi!”

Mạc Lan Ngạn không để ý tới hắn chuẩn bị vào phòng tắm, Tần Thượng Nghiêu nhảy vọt từ sô pha, đẩy người: “Cùng nhau cùng nhau!”

“Tần Thượng Nghiêu, tôi còn chưa gầy! Còn chưa gầy!”

“Tôi không thích cột điện, không thích!”

“Tần Thượng Nghiêu, Mạc Đậu Đậu còn chưa ngủ!”

“Lớn vậy rồi, tự nó ngủ đi!”

Cửa phòng tắm đóng lại, ban đầu tiếng nói chuyện bên trong trở nên đứt quãng.

“A Ba?” Mạc Đậu Đậu đang đợi A Ba về phòng sau, gót chân nhỏ trần trụi, tay nhỏ vỗ cửa phòng tắm: “A Ba ~!”

Mạc Lan Ngạn nhịn giọng một lát, chỉ nghe người phía sau đồng bộ từ từ thở dốc, dừng lại…………

Mạc Lan Ngạn không dám tin quay đầu lại, khẽ giọng: “Anh đã xong?”

Tần Thượng Nghiêu nhỏ giọng biện giải: “Bị hù sợ, cậu phải biết thực lực của tôi.”

Mạc Lan Ngạn hận không thể đá hắn một cước ra ngoài: “Vậy của tôi làm sao bây giờ?”

Tần Thượng Nghiêu ngượng ngùng: “Tôi đi ra dỗ hắn, cậu tự xử lý?”

Mạc Lan Ngạn quăng áo tắm một cước đạp người ra ngoài!

Quả nhiên chuyện đó không hài hòa dễ dàng cãi nhau, bất quá…… Người luôn hành hạ mình c.h.ế.t đi sống lại cư nhiên cũng sẽ……

Mạc Lan Ngạn nghĩ đến đây lại cười, xem ra cũng không phải lợi hại đến vậy sao……

________________________________________

Trước khi ngủ, Mạc Lan Ngạn úp sấp ở mép giường, Tần Thượng Nghiêu vươn tay nhẹ nhàng mười ngón đan chặt với cậu.

“Anh đưa hết tiền lương cho tôi?” Mạc Lan Ngạn nhớ tới tin nhắn chuyển khoản hai hôm trước, khẽ giọng hỏi.

Tần Thượng Nghiêu lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi có quỹ đen, hôm nay chính là dùng nó mua lẩu, tôi còn hứa với Cầu Cầu dẫn hắn ăn uống thả ga đâu, mai đi.”

Mạc Lan Ngạn: “Đi đâu? Mang tôi đi không?”

Tần Thượng Nghiêu cười: “Siêu thị ven đường dưới lầu du lịch một ngày, đi không?”

Mạc Lan Ngạn cũng cười, còn tưởng rằng Tần Thượng Nghiêu để lại cho mình bao nhiêu quỹ đen đâu.

“Anh cứ thế lừa Mạc Đậu Đậu?”

“Ai bảo cậu không cho nó mua, nó thích ăn lắm.”

“Không tốt cho sức khỏe.”

“Mệnh ai nấy hưởng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống!”

Mạc Lan Ngạn cười, quan điểm nuôi dạy con của hai người họ hoàn toàn khác nhau: “Ngày mai chúng ta đi công viên trò chơi chơi đi.”

“Thật sao?” Từ khi cha mẹ qua đời, rốt cuộc không ai cùng Tần Thượng Nghiêu đi công viên trò chơi nữa.

Mạc Lan Ngạn “Ừ” một tiếng: “Lâu rồi không dẫn Mạc Đậu Đậu đi, nó thích ra ngoài chơi lắm.”

Tần Thượng Nghiêu vui vẻ ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Mạc Lan Ngạn: “Tôi cũng thích lắm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

________________________________________

Sáng sớm hôm sau, Tần Thượng Nghiêu một mình chuẩn bị xong hành lý ra cửa hôm nay. Mạc Đậu Đậu vẻ mặt buồn ngủ: “Tần Tần Nghiêu, chú đi đâu?”

Tần Thượng Nghiêu xông vào phòng tắm nhúng khăn ướt lau mạnh lên mặt hắn: “Tỉnh táo chưa? Chúng ta đi công viên giải trí chơi.”

Mạc Đậu Đậu một bên chê cái khăn ướt một bên mắt nhỏ sáng lên: “Thật sao?”

Thân hình nhỏ bé hắn quay về phòng, đang định gọi A Ba liền thấy A Ba từ bên trong đi ra: “Oa nga ~”

A Ba hắn một thân áo hoodie thể thao trắng hồng đan xen, thiết kế rách ở bên hông làm bên trong ẩn hiện, quần jean rách rộng thùng thình màu nhạt, từ chỗ đầu gối cũng có thể thoáng thấy bên trong.

Tần Thượng Nghiêu ánh mắt quét qua lại giữa mấy lỗ rách, hắn nhướng mày: “Cậu hay là đổi bộ khác ra ngoài đi?”

Người ngày thường hoàn toàn không để ý cách ăn mặc, vì bộ đồ hôm nay, tối qua trong đầu không biết rối rắm mất bao lâu, hắn còn nghe thấy Tần Thượng Nghiêu ngủ ngáy.

“Tôi không, tự do ăn mặc!” Mạc Lan Ngạn kiên quyết không quay về đổi.

Tần Thượng Nghiêu không miễn cưỡng: “Được, cậu đừng hối hận!”

Hối hận?

Vì sao hối hận?

Bộ quần áo này mặc đi leo núi cũng tự do hoàn hảo, sao có thể hối hận!

Ra cửa chưa đầy hai giờ, Mạc Lan Ngạn hối hận, không phải quần áo quá hấp dẫn ánh mắt, cũng không phải quần áo chơi không tiện mà là……

Cậu trừng mắt đá người bên cạnh một cước tức giận: “Anh có phiền hay không!”

Tần Thượng Nghiêu cười đến vui vẻ quên trời đất: “Phiền chỗ nào, vợ chồng nhỏ động tay động chân một chút thì sao.”

Mạc Lan Ngạn cắn răng giận dữ: “Tần Thượng Nghiêu!”

Mạc Đậu Đậu nghe tiếng quay đầu lại chỉ thấy Tần Thượng Nghiêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh A Ba, hắn quay lại hai bước: “Tần Tần Nghiêu, A Ba lại mắng chú? Đi, con dẫn chú đi chơi.”

“Cầu Cầu à ~~ vẫn là con tốt nhất!”

Cái bộ dạng giả vờ đáng thương khóc lóc của hắn làm Mạc Lan Ngạn hận không thể đá hắn thêm một cước, tiểu hồ ly qua cầu rút ván, hai ngày nay giống như bậc thầy giữ cân bằng!

Tần Thượng Nghiêu thành công chia được một nửa tình yêu của Mạc Đậu Đậu!

Mạc Lan Ngạn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo sau lớn tiếng hỏi: “Mạc Đậu Đậu, con yêu ta hay yêu Tần Thượng Nghiêu!”

Mạc Đậu Đậu: “Con đều yêu!”

Xem kìa, chính là bậc thầy giữ cân bằng, Mạc Lan Ngạn: “Chỉ có thể yêu một người thôi?”

Mạc Đậu Đậu quay đầu lại: “A Ba, vậy con cùng Tần Tần Nghiêu, A Ba yêu ai?”

“…………”

Tần Thượng Nghiêu nhìn Mạc Lan Ngạn bị làm khó càng thêm khoe khoang: “Đúng đó, cậu yêu ai?”

Mạc Lan Ngạn đột nhiên nhớ tới đêm đó mình luôn bị yêu cầu lặp lại nói tôi yêu anh, mặt già cậu đỏ lên: “Ta đương nhiên yêu Đậu Đậu nhất.”

Mạc Đậu Đậu vui vẻ nhào vào lòng A Ba: “Đậu Đậu cũng yêu A Ba nhất!”

Tần Thượng Nghiêu khoe khoang trắng tay một vòng, cuối cùng mình vẫn thành người bị vứt bỏ, quả nhiên, tình yêu ba người vẫn là quá chật chội.

Mạc Lan Ngạn giơ điện thoại trộm chụp một tấm ảnh cho Tần Thượng Nghiêu và Mạc Đậu Đậu, đăng lên vòng bạn bè: Thời gian vừa vặn, người tôi yêu, cùng người yêu tôi!

Chưa đầy năm phút, nhóm ‘Người Làm Công Xã Súc’ lại lần nữa sôi nổi lên.

Tề Dục: (Chụp màn hình) Cậu khoe cảnh đẹp, khoe cuộc sống tôi đều nhịn, cậu cư nhiên khoe cả tình yêu, quá đáng!

Mạc Lan Ngạn: Việc tôi làm cậu hâm mộ ghen ghét có lẽ không chỉ mỗi chuyện này.

Tề Dục: Còn gì nữa?

Mạc Lan Ngạn: Mạn Ly Âu ‘Hồng’ còn nhớ không?

Tề Dục: Cái công ty mới ngầu lòi đó?

Mạc Lan Ngạn: Tôi nhận được thư mời phỏng vấn.

Tần Châu: Cậu lại muốn xuất ngoại?

Mạc Lan Ngạn: Nó thành lập chi nhánh công ty ở trong nước.

Tề Dục: …………

“Mạc Lan Ngạn, cậu làm gì đấy? Mau tới!” Tần Thượng Nghiêu và Mạc Đậu Đậu đã sớm chạy xa, Mạc Lan Ngạn buông điện thoại đuổi theo: “Tới đây.”

________________________________________

Ban ngày công viên trò chơi, buổi tối còn bị người kéo đi sô pha. Mạc Lan Ngạn xoay người phản kháng: “Tần Thượng Nghiêu, anh đừng tưởng chỉ có anh làm được!”

Trong bóng đêm cũng có thể nghe ra tiếng cười chờ mong của Tần Thượng Nghiêu: “Thật sao? Để cậu làm!”

Mạc Lan Ngạn không hề sợ hãi hắn, sô pha vang lên hết đợt này đến đợt khác. Tần Thượng Nghiêu theo nhịp điệu muốn cho mình hoãn lại một chút, nhưng lúc này quyền chủ động không nằm trong tay mình.

Mạc Lan Ngạn làm sao có thể không cảm nhận được ý đồ của người nào đó, cậu cố ý nói nhỏ bên tai người nào đó dịu dàng: “Ông xã ~ em yêu anh ~”

“Má nó!” Tần Thượng Nghiêu khẽ mắng một tiếng, không khí nóng bỏng vừa rồi từ từ dịu lại: “Mạc Lan Ngạn, cậu chơi ăn gian!”

Mạc Lan Ngạn mệt mỏi đến không muốn động đậy: “Ha ha, Tần Thượng Nghiêu, đổi vị trí, anh cũng chỉ đến vậy thôi!”

“Mẹ kiếp, cậu chờ tôi một lát, tôi ngụm……”

Mạc Lan Ngạn vươn tay che miệng Tần Thượng Nghiêu đang lẩm bẩm, cố hết sức: “Không quậy nữa, tôi muốn đi ngủ, mệt quá.”

“Được, tôi tắm cho cậu xong rồi đi ngủ.” Tần Thượng Nghiêu lập tức trở nên dịu dàng, hắn ôm người đi về phía phòng tắm.

 

back top