Nhìn thấy Khương Sâm ngự tọa trên ngai vàng, khoảnh khắc ấy tôi kích động đến mức nước mắt già nua tuôn rơi.
Tôi cũng là một vị giáo viên đã đào tạo ra học sinh ưu tú rồi, cảm động quá.
Quan trọng hơn, tôi có thể ôm theo số tiền cả đời tiêu không hết trở về thế giới hiện đại rồi!
Tôi vui vẻ triệu hồi Hệ thống.
"Thế nào? Hiện tại hắn sẽ không còn là hôn quân mê đắm nữ sắc nữa rồi, tôi có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Giữa tiếng văn võ bá quan triều bái, Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng nổ bén nhọn.
"Không đúng, vì sao chỉ số háo sắc của nam chính lại bùng nổ vượt ngưỡng rồi?"
"Hơn nữa, đối tượng háo sắc của hắn lại là... ngươi!!!"
Gương mặt vui mừng đến phát khóc của tôi chợt cứng đờ, khóe miệng không thể kiểm soát mà co giật.
Không phải chứ, hôm qua hắn còn gọi tôi là Tương phụ mà!
Tôi cứu hắn, dạy dỗ hắn, nuôi dưỡng hắn, chẳng lẽ hắn không nên xem tôi, vị Tể tướng Ân sư này, như cha sao? Tại sao lại thành ra thế này?!
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Khương Sâm đang nghiêm chỉnh ngự tọa trên long ỷ, vừa vặn bốn mắt đối nhau.
Hắn lại đang ở trên đại điện... lén nhìn tôi...
Khương Sâm gian xảo cong môi với tôi, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu lại.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhẹ nhàng đó, khí chất cao quý và sắc bén quanh người hắn đã bộc lộ không sót một chút nào.
Tôi vội vàng cúi đầu né tránh.
Trong đầu tôi, giọng nói của Hệ thống kích động vang lên.
"Tăng rồi! Tăng rồi! Độ thiện cảm của nam chính lại tăng nữa rồi, hiện tại là một trăm hai mươi phần trăm!"
Một trăm hai mươi? Hệ thống mau gọi cấp cứu 120 cho tôi đi.
Hơn nữa, đây không phải là cổ phiếu, đừng có mà phấn khích như vậy được không.
Đại điển đăng cơ kết thúc, tôi không dám nán lại một bước nào, lập tức xoay người rời đi, nhưng lại bị Tổng quản Thái giám bên cạnh Khương Sâm chặn lại.
"Tể tướng đại nhân, Hoàng thượng mời ngài đến Càn Thanh Cung nghị sự."
Tổng quản Thái giám cười hiền lành, nhưng tôi lại toát mồ hôi lạnh.
Càn Thanh Cung, Khương Sâm mời tôi đến tẩm cung của hắn!
Tuy rằng bên cạnh tôi không có thị vệ áp giải, nhưng đây là cổ đại, tôi muốn trốn cũng không có cơ hội.
Đến trước mặt Khương Sâm, tôi làm động tác hành lễ, lập tức bị hắn nắm cánh tay đỡ dậy.
"Vệ Tương phụ, giữa chúng ta không cần đa lễ."
Hắn ngậm ý cười, khi nhìn tôi, đôi mắt lóe lên sự phấn khích không tên. Tôi đã đứng thẳng tắp như đang ở tư thế quân đội, vậy mà hắn vẫn nắm cổ tay tôi không buông.
Nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ tùy ý để hắn nắm tay, nhưng hiện tại, tôi chỉ sợ lễ nghi không đủ nhiều mà thôi.
"Hoàng thượng triệu vi thần đến, có chỉ thị gì chăng?"
Bàn tay đang nắm tay tôi của Khương Sâm buông lỏng, vẻ mặt lộ ra sự không thể tin được, nhưng trong chớp mắt, ánh mắt hắn lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Không có gì, Trẫm chỉ muốn tặng lễ tạ ơn. Trẫm có được ngày hôm nay đều là nhờ Vệ Tương phụ."
Sau khi nhận lấy ban thưởng, tôi vẫn luôn giữ thái độ cúi đầu, vội vàng rời đi, không hề phát hiện ra sắc mặt khó coi của Khương Sâm lúc này.
【Lại tăng nữa rồi, hiện tại chỉ số háo sắc của nam chính lên đến một trăm bốn mươi rồi!】
【Ký chủ, trong mắt nam chính, ngươi chính là một Mị Ma thuần túy! Chỉ cần ngươi hít thở thôi cũng đủ khiến nam chính không ngừng bị câu dẫn rồi.】
Hệ thống hưng phấn không thôi trong đầu tôi, còn tôi thì đã không còn sức để mà than phiền.
Rốt cuộc là khâu giáo dục nào của tôi đã làm sai, mà lại khiến hắn nảy sinh tà niệm với tôi chứ!
