GIÁO VIÊN XUYÊN THƯ, DẠY DỖ HÔN QUÂN BẠO NGƯỢC THÀNH BẬC MINH QUÂN

Chương 13

Ngày này, Trấn Viễn tướng quân khải hoàn, khi hắn lên triều bái kiến, bên cạnh còn dẫn theo một nữ tử anh tư hiên ngang oai phong.

"Gần đây, trong kinh thành lời đồn đãi xôn xao, Trẫm tuy không để tâm, nhưng cũng phải kịp thời trấn an lòng dân."

"Nữ tử dưới điện này, là thanh mai Hồng Anh của ta, chỉ vì nàng nói với ta, nàng có chí hướng, muốn đi theo Trấn Viễn tướng quân cống hiến cho đất nước, và ngày nàng cùng phụ thân khải hoàn trở về, chính là ngày đại hôn của chúng ta."

"Nàng tuy không phải tài nữ giai nhân, nhưng đã lập chiến công cho triều ta, Trẫm không thể phụ nàng, cũng muốn nói với thiên hạ, chỉ cần ngươi có thể cống hiến cho đất nước, Trẫm tuyệt đối sẽ không để người có tài phải thất vọng."

Trên triều đình, văn võ bá quan đồng thanh vạn tuế, còn tôi lại như bị rút cạn linh hồn, không biết nên làm ra biểu cảm gì, đành phải đi theo mọi người hô to.

Chỉ dụ lập hậu vừa ra, lời đồn tôi bịa đặt không đánh mà tan.

Còn có tiên sinh kể chuyện còn biên soạn câu chuyện của bọn họ, tạo nên một giai thoại hòa hợp, tình yêu cao cả.

Còn tôi như mất hồn lắc lư về Tể tướng phủ.

Tôi bị làm sao thế này?

Tôi làm như vậy, chẳng phải là muốn hắn sớm lập hậu nạp phi sao?

Hiện tại rõ ràng đã thành công rồi, tại sao tôi lại không vui chứ?

Những vấn đề này tôi suy nghĩ cả một đêm, trơ mắt nhìn trời tối rồi lại sáng.

Động tác của Khương Sâm thật sự rất nhanh, ngày hôm qua chỉ dụ lập hậu vừa được ban xuống, hôm nay đã đại hôn.

Tôi với thân phận Tương phụ bề ngoài của hắn, ngồi ở vị trí gần bọn họ nhất.

Khương Sâm và Hồng Anh mới cưới, mọi tương tác đều không ngừng thể hiện tình cảm Đế Hậu sâu đậm.

Tôi dưới điện âm thầm nhìn bọn họ, rượu thì uống hết ly này đến ly khác.

Khương Sâm c.h.ế.t tiệt, cưới vợ vui lắm sao, ngay cả tôi là Tương phụ cũng không đến kính một chén, thật là phí công tôi nuôi hắn rồi.

Trước đây hôn tôi nói thích tôi, biểu hiện đau lòng như vậy, kết quả lại lén lút có thanh mai, còn không nói cho tôi biết.

Nói sớm tôi đã...

Rượu trong bầu bị tôi uống cạn, nhưng lửa giận vô cớ trong lòng lại càng lúc càng cháy mạnh.

Tôi không muốn ở lại nữa.

Nhân lúc bọn họ uống vui vẻ, tôi lén lút rời khỏi yến tiệc.

Khi đi, tôi còn tiện tay trộm một bầu rượu cực phẩm định dâng lên Khương Sâm.

 

back top