Rượu này quả nhiên là cực phẩm, rất ngon, hơn nữa rất nhanh chóng làm đầu óc tôi choáng váng, khiến tôi quên đi chút ít nỗi buồn trong lòng.
Tôi đi lang thang trong Hoàng cung, thân phận của tôi đặc biệt cộng thêm hôm nay náo nhiệt nên cũng không ai ngăn cản tôi.
Không biết từ lúc nào, tôi đã đi đến chỗ Hoàng tử.
Hiện tại chỗ Hoàng tử này trống rỗng, ngay cả đèn cũng không thắp.
Tôi ngồi dưới tảng đá lớn, nhìn cái cây nơi lần đầu tiên tôi cứu Khương Sâm.
Nếu hắn vẫn là Hoàng tử luôn bám dính lấy tôi, cũng tốt.
【Ký chủ, chỉ số háo sắc của nam chính đang tăng, ngươi có muốn ngăn lại không?】
Tôi buột miệng nói ra, "Người ta trai tài gái sắc trời sinh một đôi, cần gì người xuyên thư như tôi ngăn cản chứ."
"Hơn nữa hắn hiện tại đã được xưng là một bậc minh quân, bây giờ cưới một người vợ, không "háo sắc" ngươi bảo hắn làm sao mà động phòng."
Nói đến đây, tôi không khỏi nhớ lại ánh mắt Khương Sâm nhìn tôi lúc đó, sự giao thoa giữa dục vọng và thuần tình, tôi lúc này mới phát hiện, đó là dáng vẻ chỉ dành riêng cho tôi.
Sáu năm qua, không chỉ tôi đối tốt với hắn, mà hắn cũng đối tốt với tôi.
Hắn biết tôi không thích lạnh, liền dùng da thú Hoàng đế ban thưởng làm thành áo khoác lớn cho tôi, rõ ràng tai mình đã đông đỏ cả lên.
Hắn biết tôi thích ăn đồ ngọt, liền lén học làm từ ngự trù cho tôi ăn.
Hắn biết tôi hy vọng hắn học tốt, hắn liền quên ăn quên ngủ nỗ lực vươn lên, trở thành dáng vẻ tôi hy vọng.
Có vài lần hắn dùng công đến mức bút cũng không cầm nổi, còn giả vờ như bình thường trước mặt tôi, không cho tôi biết.
Tôi càng hồi tưởng lại những khoảnh khắc này, trong lòng lại như mất kiểm soát mà dâng lên nỗi đau đớn và chua xót.
"Mặc kệ ngươi, Khương Sâm, ta nói gì ngươi liền tin nấy, ta có thích ngươi hay không, ngươi một chút cũng không biết sao!"
Đúng vậy, chính tôi cũng không biết, cố tình bây giờ tim đau rồi mới nhận ra.
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, ôm bầu rượu ngửa cổ uống cạn.
"Nhiệm vụ rách nát này tốn của ta nhiều thời gian như vậy, mà lại không hề có chút tiến triển nào, điều này thật quá khó khăn rồi."
Hệ thống nghe thấy lời than khóc của tôi, bản thân cũng rất bất lực.
"Cho đến bây giờ, ngươi là người gần thành công nhất, những ký chủ trước đều không thành công."
"Nếu ngươi không muốn tiếp tục, ta có thể xin Tổng bộ, cho ngươi trở về hiện đại sau ba ngày, như một phần bồi thường, có thể chia cho ngươi sáu mươi triệu tiền thưởng, xem ngươi chọn thế nào."
Rượu trong tay tôi đã uống hết, tôi cố gắng đứng dậy, đi đến dưới cái cây đó ôm lấy thân cây, thở dài thật sâu.
