HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 30

Hệ thống: Có tin tức tố.

Độ khẩn trương của Lạc Thanh Thừa bị hệ thống làm hoảng sợ, lý trí cũng thu hồi.

Hiện tại cho dù chạy trốn phỏng chừng cũng trốn không thoát, mấy ngày liền sẽ bị bắt trở về.

Thời hạn chưa tới, Mục Tiêu không có lý do đổi ý trước tiên g.i.ế.c cậu.

Huống chi Mục Tiêu còn đang trong kỳ phản ứng có thai, vậy anh ta vô cùng có khả năng chịu không nổi, còn có một loại khả năng kỳ động dục của anh ta tới rồi, cho nên rút lui mọi người.

Điều này liền khớp, tất cả những người xảy ra quan hệ với Mục Tiêu đều sẽ chết, trừ bỏ chính mình.

Cảnh cáo không được rời đi cũng không có nói cần thiết phải đi gặp anh ta. Quyền lựa chọn đi hay không vẫn là ở trong tay cậu.

Chạy trốn cái quyền lực này, Lạc Thanh Thừa từ ban ngày đến đêm tối.

Tìm không thấy thuốc ức chế của Mục Tiêu, Lạc Thanh Thừa đứng trước khung kính bức họa 《 Sinh Mệnh Tối Tăm 》.

Đây rốt cuộc có tính là một bức họa không?

Toàn bộ giấy vẽ đen như nhựa đường dính trù, mang đến hơi thở tử vong.

Lạc Thanh Thừa nhìn một hồi lâu mới tìm được cái gọi là sinh mệnh.

Đó là một tia sáng lớn hơn đầu kim châm một chút. Sở dĩ nói nó là ánh sáng, vì nó ở trong mắt Lạc Thanh Thừa, trong bóng tối mênh m.ô.n.g vô bờ này, nó là lập thể, đồng thời cũng là cô độc đáng thương.

Bởi vì nó vĩnh viễn cũng đi không ra nơi tối tăm này.

Đèn điện thoại chiếu sáng con đường đi thông mật thất.

Hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng, thông đạo rộng 1 mét được nhân công đào ra, phía trước là thềm đá kiểu trầm xuống không thấy đáy, càng giống đi thông một cái hắc uyên sâu không thấy đáy.

Lạc Thanh Thừa chỉ cảm thấy từ đây đi xuống đi không phải đi gặp Mục Tiêu, mà là đi gặp Diêm Vương.

Hệ thống: Ngươi còn muốn đi xuống sao?

Lạc Thanh Thừa không có phản ứng có thai cả người lại khôi phục sức sống. Cậu đã dự thiết nhiều loại kết quả, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Từ lâu dài mà xem, Mục Tiêu là cha của Tiểu Khoa Đẩu, cũng là Thần Tài lấp lánh ánh vàng, cậu cần thiết đem Thần Tài cung phụng tốt ngày tháng mới có thể dễ chịu.

Mà trong thời gian ngắn mà xem, yêu cầu cậu thừa nhận thể cảm thai kỳ, cho nên, chỉ cần Mục Tiêu ở dưới, cho dù lên núi đao xuống biển lửa Lạc Thanh Thừa cũng không từ chối.

Khi cậu sờ soạng đi trên thềm đá âm u lạnh băng, Lạc Thanh Thừa không tưởng tượng được Mục Tiêu đi trên thềm đá dài dòng tương tự là tâm tình gì.

Anh ta có phải cũng giống chính mình, có lý do không thể không đi xuống.

Cũng may cậu là Beta không chịu bất kỳ tin tức tố nào quấy nhiễu. Phía dưới nói không chừng có kho vàng, ít nhất đem chi tiêu gần đây báo cáo.

Nghĩ như vậy, lộ trình ẩm thấp tối đen bốc cháy lên một ngọn đèn vàng, chiếu sáng chung điểm.

Chung điểm là một cánh cửa đá, thực tế là một cái hang đá hình vòm hẹp hòi.

Cậu chui vào đi.

Đôi mắt thích ứng bóng tối, dưới ánh đèn điện thoại, trước mắt nằm ngang mấy hàng bia mộ chỉnh tề dung trong màn đêm!

Nếu không phải ở bãi tha ma quen rồi, khẳng định sẽ sợ đến mức hét chói tai. Lạc Thanh Thừa đôi môi mím chặt vẫn nổi lên một thân nổi da gà.

Xác suất có kho vàng không lớn, g.i.ế.c người chôn xác thì lại vô cùng có khả năng.

Xoay người muốn đi lên, nào ngờ hang đá tự động đóng lại.

“Ta chờ ngươi đã lâu.” Người nói chuyện thất vọng thở dài: “Mặt đá khắc chữ Hán ngươi liền sợ thành như vậy, người thông minh nên làm rõ ràng đây là có chuyện gì.”

Trước bia mộ đứng một Alpha xa lạ tây trang giày da.

Ánh mắt anh ta rất lạnh, trên mặt có sự bực bội sau khi chờ lâu, giọng nói lại áp lực đến bình tĩnh: “Ta là Vương Phong, là trợ lý riêng của Mục Tiêu.”

“Thời hạn còn chưa tới, dẫn tôi xuống dưới có việc?” Lạc Thanh Thừa thả lỏng lại: “Sẽ không đem bia mộ của tôi cũng khắc lên đi?”

Vương Phong lấy con mắt nhìn về phía Lạc Thanh Thừa, lại liếc qua các bia mộ trong bóng đêm.

Quay đầu vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Axit folic ăn chưa? Kiểm tra thường quy không thể bỏ sót, đầu thai kỳ nhất định phải ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng, thai giáo cậu còn chưa chuẩn bị đi. Chất lượng phát dục bảo bảo tốt mới có lợi cho cậu và hắn…”

Lạc Thanh Thừa cắt lời anh ta: “Nếu không phải hắn bảo anh quan tâm tôi thì nói điểm khác đi, ví dụ như toàn bộ về hắn.”

Không biết có phải ảo giác không, hai mắt Vương Phong lóe sáng, phảng phất nhìn thấy hy vọng, cũng giống như chờ lâu ngày rốt cuộc như anh ta mong muốn.

Cũng như Lạc Thanh Thừa muốn.

Mục Tiêu hiện tại tên là Giang Hạc Minh, anh ta sinh ra ở một sơn thôn xa xôi lạc hậu.

Anh ta là do mẹ và người đàn ông bên ngoài sinh ra.

Dưỡng phụ kia vừa không được vừa là người què, nhìn anh ta dần dần lớn lên, vẻ ngoài quá lóa mắt làm tính tình dưỡng phụ càng ngày càng cổ quái.

Bạo lực gia đình dần dần trở thành chuyện bình thường. Cuối cùng Giang Hạc Minh chỉ có thể ngủ trong hang đá sau một cây đại thụ.

Trong động chỉ có một tia sáng từ trên cao rọi xuống, anh ta không biết ngày đêm. May mắn mẹ thường xuyên cõng dưỡng phụ tới bồi anh ta, đưa cơm cho anh ta.

Thời gian rất đáng sợ, mặc kệ ngươi sống vui vẻ hay bi thương, chờ mong hay tuyệt vọng, thời gian sẽ không nhanh cũng sẽ không chậm, vĩnh hằng bất biến đi trước.

Cho đến một ngày trong động rơi vào một cậu bé lạc đường, da thịt non mịn, sạch sẽ xinh đẹp. Cậu bé nói cậu ta kêu Lạc Thanh Thừa.

Chưa từng thấy qua bộ dáng chính mình, Giang Hạc Minh vui mừng lớn hơn tự ti. Anh ta cảm thấy thế giới ở ngoài còn có thế giới.

Giang Hạc Minh gọi cậu ta là Lạc Thanh Thừa của thế giới bên ngoài.

Lạc Thanh Thừa của thế giới bên ngoài đem viên kẹo cuối cùng trong túi đưa đến miệng Giang Hạc Minh.

Lần đầu tiên ăn được kẹo, ngọt đến tâm, cũng ấp ủ một hạt giống tham niệm.

Nghe cậu ta nói rất nhiều chuyện mới mẻ có liên quan đến thế giới bên ngoài, Giang Hạc Minh dùng thức ăn tiết kiệm được để giữ mạng cảm kích cậu ta. Lạc Thanh Thừa của thế giới bên ngoài ngửi thấy lại muốn phun.

Vì thế, Giang Hạc Minh một bên nôn nóng muốn giúp cậu ta trở lại thế giới của cậu ta, một bên lại ích kỷ hy vọng cậu ta lưu lại vĩnh viễn bồi mình.

 

back top