Anh ta đem khoảnh khắc hắc ám nhất và thống khoái nhất nhân sinh lựa chọn tính quên mất, trong lòng cũng chỉ còn lại hận đối với Lạc Thanh Thừa của thế giới bên ngoài.
Một con đường sống, một hồi thù hận, không biết hai người sẽ dây dưa ra cái trái cây gì.
Vương Phong nhìn thoáng qua Lạc Thanh Thừa sắc mặt tái nhợt: “Ngươi ở hội sở, hắn mang theo ngươi nổi điên, là vì ngươi dựng lên đối thủ ngươi vĩnh viễn ném không xong. Bởi vì hắn biết, hắn đối với ngươi vĩnh viễn hạ không được tử thủ, liền đành phải để người khác tới.”
Lạc Thanh Thừa không khỏi nghĩ lại từng chút ngắn ngủi lại dài dòng cùng Mục Tiêu ——
Mục Tiêu mũ lưỡi trai giống như kẻ điên chạy ra từ bệnh viện, hành vi làm người ta khó nắm bắt.
Giang Hạc Minh trên tang lễ âm trầm, có thể động thủ tuyệt không động khẩu.
Giang Hạc Minh tìm đến biệt thự biến thái, muốn cậu c.h.ế.t lại muốn cậu sống không bằng chết.
Từng hỏi cậu c.h.ế.t như thế nào.
“Tôi rất sớm trước kia liền đã chết.”
“Nói điểm có thể nghe hiểu được không, c.h.ế.t như thế nào?”
“Liền như vậy muốn biết? Là phải vì tôi minh oan hay là phải vì tôi hiến thân?”
Giờ phút này lại dư vị những lời này, mới hiểu được thâm ý trong đó.
Mục Tiêu ngươi là ninja sao!
Lạc Thanh Thừa thở phào một hơi.
“Tôi nói tôi cái gì đều không có làm, tỉnh lại bác sĩ liền chúc mừng tôi làm cha, anh tin không?” Lạc Thanh Thừa nhìn bộ dáng Vương Phong kia, gật gật đầu: “Được rồi, liền biết không ai tin.”
Lạc Thanh Thừa suy nghĩ một chút, sau lưng một mảnh lạnh lẽo: “Là tôi chơi quên mất, người muốn mạng tôi là Mục Tiêu, tự tay cho tôi sáng tạo ra thập diện mai phục.”
“Ngươi ở bãi tha ma suýt bị làm chết, hắn vẫn là tự mình chuốc lấy cực khổ mạo hiểm cứu ngươi trở về. Lúc đó, hắn toàn thân quấn băng vải, những vết thương đó tuy không tính là ngươi cho hắn lưu lại, nhưng ít nhất cùng ngươi có quan hệ.”
Lạc Thanh Thừa không muốn làm cái Lạc Thanh Thừa của thế giới bên ngoài đê tiện kia, ý đồ lại cứu vớt một chút: “Tôi hiện tại chỉ là một công nhân tạm thời bình thường của công ty con hắn, còn chưa chuyển chính thức. Tôi chỉ có...” Bằng cấp đại ba, một không cẩn thận xuyên tới hoàn thành nhiệm vụ sinh con của học sinh tốt.
Lời phía sau bị nuốt xuống.
“Vậy ngươi đối với tin tức tố độc của hắn miễn dịch lại giải thích như thế nào? Đừng nói trùng hợp linh tinh.” Vương Phong hơi mang trào phúng nói: “Khoang sinh sản Beta rất sâu, có thể mang thai, là hắn mang theo hận cùng ái cho ngươi gieo trái cây.”
Ái có bao nhiêu nồng, hận liền có bao nhiêu sâu.
“Yêu mà không được liền đủ khó chịu, với hắn mà nói còn phải thêm vào, hận lại g.i.ế.c không được, đây là toàn bộ Mục Tiêu.”
Trời nóng Lạc Thanh Thừa một đôi tay lạnh lẽo.
Vì sao muốn nhét cho cậu một nam chủ công tâm lý nặng nề như vậy.
Nỗi lòng Lạc Thanh Thừa rất loạn, đi qua đi lại, đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm những bia mộ đó hỏi: “Đây chính là những người c.h.ế.t đi mấy năm trước?”
“vâng.” Biểu cảm Vương Phong giống như đang nói, nói nhiều như vậy đây là trọng điểm sao?
“Anh cái gì đều biết, vì sao không nói cho hắn đứa trẻ là của hắn còn nhìn chúng tôi tương tàn c.h.é.m giết?”
“Ngươi cho rằng ta nói hắn sẽ tin tưởng?” Vương Phong mặt vô biểu tình: “Ta hiện tại nói cho ngươi quá khứ, ngươi tin không?”
“Không phải tin hay không, tôi căn bản là không phải, danh tiếng của tôi anh đi thăm dò thăm dò, tôi lớn lên ở cô nhi viện cùng làm nghiên cứu giáo sư liền không phải một cấp bậc người.”
Lạc Thanh Thừa nói xong phát hiện Vương Phong còn lạnh hơn lão bản cậu, nghĩ đến Mục Tiêu rốt cuộc quan hệ đến tính mạng mình, thấp giọng hỏi: “Anh muốn tôi làm như thế nào?”
Vương Phong tựa hồ rốt cuộc chờ được điều anh ta muốn, thần sắc cuối cùng có chút hòa nhã: “Đi theo ta.”
Lạc Thanh Thừa yên lặng đuổi kịp không đi hai bước, trong đầu mạc danh hiện lên hình ảnh Mục Tiêu yêu cầu gọi tên cậu khi làm tình.
Không khỏi đánh một cái rùng mình: “Hắn có phải động dục không? Anh lót đường nhiều như vậy chính là vì để tôi hiến thân?”
Vương Phong mặt không đổi sắc: “Hiện tại phản ứng lại đây có phải chậm không, chẳng lẽ ngươi nguyện ý hy sinh đứa trẻ chưa sinh ra của ngươi cùng hắn?”
Lạc Thanh Thừa thành thật giải thích: “Tôi không có tin tức tố trấn an a, tôi cũng không phải cái vương bát đản kia.”
Vương Phong đi ở phía trước thay cậu nói xong: “Ngươi chỉ là trùng hợp đối với tin tức tố hắn miễn dịch, ngươi đến nay còn thủ thân như ngọc.”
“hả, anh làm sao biết?” Lạc Thanh Thừa thật đúng là nghĩ như vậy, cái trợ lý này thật không đơn giản.
“Anh nếu cho rằng tôi không đơn giản liền đem chuyện này trấn an, rốt chuyện này liên quan nhiều mạng người.”
Lạc Thanh Thừa không dám nghĩ nhiều nữa, sợ nghiệm ra người trợ lý này có thuật đọc tâm.
Vương Phong đeo mặt nạ phòng độc, trước một bức tường đồng vách sắt cao ngất thật lớn, dùng khóa mật mã mở ra một cánh cửa, một tay đẩy Lạc Thanh Thừa đi vào.
“Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây.”
Lạc Thanh Thừa đứng vững vừa định phát hỏa, ngoài ý muốn thấy một tòa nhà tranh, không hợp với tường đồng vách sắt.
Ngôi nhà xây bằng bùn lợp cỏ tranh, ngay cả cửa sổ rách nát đều là tre đan thành bị một thanh gậy trúc nứt nẻ nghiêng chống đỡ.
Lạc Thanh Thừa đứng ở trước cửa sổ liếc mắt, nhìn lên đây, trái tim đột nhiên buộc chặt, hai chân cứng đờ!
Trong phòng không có bất kỳ vật phẩm gia dụng nào, mặt đất ném đầy giấy gói kẹo màu xanh lục trong suốt.
Loại kẹo này rất ít thấy, trong tiểu thuyết miêu tả qua, kẹo bạc hà khối vuông màu trắng, vị khiến người ta thần thanh khí sảng.
Trên tang lễ Mục Tiêu từng cho cậu một viên, lúc đó chuyện quá khẩn cấp không quá để ý.
Một viên kẹo bạc hà, liền đem cả đời một người khóa chặt, thật không hiểu là nghiệt nợ gì.
Người đàn ông tóc còn rối hơn tổ chim trước mắt, mặc áo tang ố vàng, còng lưng trong một đống tạp vật hỗn độn nhanh chóng tìm kiếm.
Không tìm được kẹo bạc hà, anh ta bực bội nắm lấy một nắm quần áo cũ che miệng mũi hít sâu, ngửi thấy không vui ném về phía sau.
Tính tình táo bạo dùng nắm đ.ấ.m nện vào tường đất.
Cát mịn rơi xuống chui vào một đống quần áo cũ, người đàn ông phát điên gầm lên giận dữ.
Chuỗi hạt trầm hương sang quý cùng người đàn ông giờ phút này thực không hợp, anh ta càng giống một Alpha lôi thôi táo bạo bên đường đang bới rác.
Bạo quân đã bị tiêu diệt.
