Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng cho dù có biết, chúng tôi có nói nhiều hơn nữa thì hình như cũng vô ích, cậu ta không thừa nhận thì chúng tôi cũng chẳng làm gì được.
"Nhưng Thích Diễn, bây giờ cậu nghĩ sao về cậu ta? Không phải là vẫn còn thích đấy chứ?"
Lời của Bùi Trình nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi lại vô cùng nặng nề.
Nếu không thích thì tốt rồi.
Nếu không thích, tôi đã có thể nói thẳng với Giang Kỷ là tôi thích con trai.
Nên cậu có thể tránh xa tôi một chút.
Nhưng nỗi khổ bây giờ là.
Tôi thực sự vẫn chưa thể buông bỏ.
Vì vậy, vẫn tham lam sự tốt bụng mà cậu ta dành cho tôi.
Dù không phải vì thích.
Thấy tôi im lặng, Bùi Trình đại khái cũng đoán được suy nghĩ của tôi.
"Thực ra theo tớ, cứ tỏ tình đại đi, nếu cậu ta thực sự thích cậu, biết đâu tỏ tình một cái cậu ta lại suy nghĩ thông suốt."
"Thế nếu cậu ta vẫn không nghĩ thông suốt thì sao? Hay là cậu ta nghĩ thông suốt rồi, nhưng tình cảm của cậu ta dành cho tớ thực sự không phải là yêu thì sao? Lúc đó phải làm thế nào?"
Tôi nhìn ráng chiều phía chân trời, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Giang Kỷ.
Hỏi tôi tối nay muốn ăn gì.
Tôi trả lời tin nhắn, cất điện thoại đi.
Vỗ vai Bùi Trình.
"Tớ biết phải làm gì rồi, dù sao tỏ tình chắc là không thể, nhưng còn có cách khác."
"Được, có gì cần tớ giúp đỡ thì cứ nói với tớ, thực ra tớ rất muốn thấy vẻ mặt của Giang Kỷ khi phát hiện ra tình cảm của cậu ta dành cho cậu thực chất là yêu, tốt nhất là lúc đó cậu đã thích người khác rồi, khi đó tớ sẽ ngày nào cũng nói bên cạnh cậu ta, hai người không phải là anh em sao?"
