Thực ra tôi cũng không mong Giang Kỷ trả lời thế nào.
Dù sao thì tôi chỉ là không muốn trả lời những câu hỏi kia của cậu ta thôi.
Nhưng tôi không ngờ phản ứng của cậu ta lại lớn đến vậy.
Sau khi tôi gửi câu đó, Giang Kỷ im lặng, không gửi tin nhắn cho tôi, cũng không có động tĩnh gì.
Đúng lúc tôi nghĩ cậu ta đã ngủ rồi.
Thì đột nhiên có tiếng va chạm mạnh từ giường đối diện.
Rồi rèm giường bên tôi bị người ta vén lên.
"Bé cưng à, sao cậu lại nghĩ về tớ như thế, tớ là trai thẳng mà, cậu yên tâm tớ chắc chắn sẽ không có ý nghĩ gì với cậu đâu, cậu không cần lo tớ thầm yêu cậu gì cả, chúng ta là anh em tốt thôi."
Tôi đã sớm đoán được cậu ta sẽ nói như vậy.
Nên tôi cũng không để tâm lắm.
Đối phó vài câu rồi tắt điện thoại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Không hề hay biết, Giang Kỷ đêm đó đã mất ngủ cả đêm vì câu nói của tôi.
Tất nhiên.
Nếu tôi biết.
Tôi cũng chỉ nói một câu "đáng đời".
Ai bảo cậu ta ngày nào cũng trêu chọc tôi.
"Gay" gặp trai thẳng là thế đấy.
Quả thực là nỗi đau lớn nhất.
Tuy nhiên, lời nói của tôi hình như không xua tan được phỏng đoán của Giang Kỷ.
Thậm chí cậu ta còn nghĩ việc tôi thường xuyên đề cập đến chuyện muốn yêu đương gần đây.
Là đang ngầm báo trước điều gì đó cho cậu ta.
Dù sao thì bây giờ cậu ta chỉ chăm chăm quan sát những người xung quanh tôi có thể là đối tượng thầm yêu của tôi.
Bùi Trình biết chuyện này xong, bất lực thở dài.
"Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Cậu thấy cậu ta có thích cậu không?"
Tôi liếc nhìn Bùi Trình.
"Cậu nghĩ nếu tớ biết thì bây giờ tớ còn ở đây không?"
"Ài, cũng phải, tớ luôn cảm thấy Giang Kỷ là 'cong', nhưng cậu ta lại không thừa nhận, hay nói đúng hơn là cậu ta còn chưa nhận ra mình là 'cong'."
