Tôi nghĩ hành động "lả lơi" vừa rồi sẽ khiến Giang Kỷ rất khó chịu.
Dù sao thì chính cậu ta đã nói rằng mặc dù cậu ta tôn trọng người đồng tính.
Nhưng bản thân cậu ta rất khó chấp nhận.
Cũng không muốn làm bạn với họ lắm.
Nên việc tôi làm như vậy lúc này, có lẽ trong lòng cậu ta đã vô cùng ghét bỏ rồi.
Vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ tránh xa tôi ra.
Ai ngờ khi tôi lùi lại về chỗ của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt Giang Kỷ, cùng với vẻ mặt tủi thân của cậu ta.
Những lời cay nghiệt muốn nói trong lòng, đều không thể thốt ra được nữa.
Chết tiệt.
Sao cậu ta lại có vẻ mặt này!
Chẳng lẽ cậu ta không nên nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm, rồi lập tức tránh xa tôi ra, sau đó vạch rõ ranh giới với tôi sao?
Bây giờ làm cái vẻ đáng thương như bị bỏ rơi là cho ai xem chứ?
"Cậu..."
"Cậu quá đáng!"
Bùi Trình vốn định giả vờ như không nghe thấy gì, nên vừa vào đã đeo tai nghe.
Nhưng câu nói này của Giang Kỷ lại quá lớn.
Ngay cả khi đeo tai nghe cậu ấy cũng nghe thấy.
Trong ánh mắt kinh ngạc đối diện với tôi, cậu ấy chủ động nói: "Tớ ra ngoài đứng một lát, hai cậu cứ từ từ nói chuyện, nói chuyện văn minh nhé, đừng động tay động chân đấy."
Nói xong, Bùi Trình chạy mất.
Cửa ký túc xá đóng lại.
Chỉ còn lại tôi và Giang Kỷ.
"Tớ... tớ quá đáng chỗ nào?"
Giang Kỷ quay đầu đi, như thể không muốn tôi nhìn thấy mặt cậu ta.
"Sao cậu lại không quá đáng chứ? Tớ còn chưa nói gì cả, cậu đã tuôn ra một tràng, tớ có nói tớ ghét bỏ cậu không? Có nói tớ không muốn tiếp tục làm bạn với cậu không?"
