Được rồi, đúng là chưa từng nói.
"Tớ còn chưa nói gì, cậu đã bảo tớ phải tránh xa cậu ra, chẳng lẽ cậu sợ bạn trai của cậu để bụng sao?"
Tôi bất lực thở dài.
Rốt cuộc người này đã hiểu hay chưa hiểu gì cả đây.
"Đúng! Tớ chính là sợ người ta để bụng, nếu cậu yêu đương với ai đó, cậu có thể chấp nhận người yêu của cậu có một người bạn tốt như thế này không?"
Tôi đặt tay Giang Kỷ lên eo tôi.
Hơi hung dữ nói: "Nếu cậu hẹn hò với tớ, cậu có chấp nhận Bùi Trình ngày nào cũng khoác vai tớ như thế này, ngày nào cũng gọi tớ là 'bé cưng' không? Cậu có chấp nhận không?"
Giang Kỷ bị tôi nói cho một trận.
Cả người ngây ra.
Sau đó tôi cảm thấy bàn tay trên eo mình động đậy.
Hơi nhột.
Tôi gỡ tay cậu ta ra, bình tĩnh lại.
"Cậu không thể chấp nhận đúng không, nên bạn trai tương lai của tớ chắc chắn cũng không thể chấp nhận, vì vậy bây giờ chúng ta giữ khoảng cách được không? Chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng cậu không thể tiếp tục gọi tớ như thế nữa, cũng không thể cứ vô cớ dựa dẫm vào người tớ, bạn bè thực sự, phải giống như Bùi Trình, hiểu chưa?"
Giang Kỷ cúi đầu.
Bị mắng có chút tủi thân.
Giống như một chú chó lớn bị thương.
"Được rồi, tớ vừa nghĩ rồi, nếu thực sự như cậu nói, tớ quả thực không thể chấp nhận, nên tớ sẽ nghe lời cậu, sẽ không vô giới hạn như thế nữa."
Sau khi lên giường, Bùi Trình gửi tin nhắn cho tôi.
Bùi Trình: 【Thành công chưa?】
Tôi: 【Coi như là thành công rồi.】
Bùi Trình: 【Vãi! Cậu ta cuối cùng cũng nhận ra cậu ta thích cậu rồi à?】
Tôi: 【Không, là cậu ta cuối cùng cũng nhận ra mình không thích tớ nữa rồi, nên cậu ta đồng ý sau này sẽ không vô giới hạn như thế nữa.】
