Sao cậu ấy không đợi chúng tôi về rồi mới gửi tin nhắn này chứ?
Tôi một tay giữ Giang Kỷ, một tay trả lời tin nhắn của Bùi Trình, rồi cất điện thoại đi, nhíu mày nhìn Giang Kỷ.
"Uống rượu làm gì?"
Giang Kỷ trước khi uống rượu đã như một chú chó lớn nhiệt tình rồi.
Bây giờ uống rượu vào, càng giống hơn.
Đặc biệt là khi nhìn tôi.
Mắt sáng lấp lánh, cứ như thực sự nghĩ tôi là chủ nhân của cậu ta vậy.
Tôi mím môi, đẩy đầu cậu ta nghiêng sang một bên.
"Đừng hẹn hò với cậu ta được không?"
Chỉ thế thôi à?
"Tại sao? Giang Kỷ, cậu là ai của tớ? Tại sao không cho tớ hẹn hò với cậu ta?"
Tôi nhìn Giang Kỷ, hơi muốn ép cậu ta một chút.
Tôi rất chắc chắn, trước khi gặp tôi, Giang Kỷ quả thực như cậu ta nói, là trai thẳng.
Nhưng cũng có thể là cậu ta chưa từng gặp được người mình thích, nên mới không phân biệt rõ được rốt cuộc mình thích con trai hay con gái.
Bây giờ có một người cậu ta thích xuất hiện.
Cậu ta cũng không thể lập tức chấp nhận chuyện này.
Nên tôi cho cậu ta thời gian để hiểu và chấp nhận.
Nhưng tôi không muốn dành hết thời gian của mình cho cậu ta.
Nếu cậu ta có thể nghĩ thông suốt, thì chúng tôi sẽ tiếp tục tiến xa hơn.
Nhưng nếu cậu ta cứ mãi không nghĩ thông suốt, thì đến ngày tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không hề lưu luyến mà nói lời tạm biệt với cậu ta.
"Bởi vì... bởi vì tớ... tớ chỉ là không muốn."
Giang Kỷ cứ ấp úng mãi không nói được một câu nào, cứ như là có chuyện gì khó nói lắm vậy.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cậu không muốn thì tớ không được yêu đương? Giang Kỷ, cậu có phải quá đáng lắm rồi không?"
Có lẽ lời tôi nói hơi nặng, Giang Kỷ bắt đầu hoảng hốt.
