Tôi ra ngoài quá lâu rồi, chắc chắn những người bên trong sẽ ra tìm tôi.
Nên tôi muốn vào trong nói một tiếng.
Ai ngờ vừa quay người, Giang Kỷ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Biểu cảm cậu ta rất rối rắm.
"Tớ cũng không biết khoảng thời gian này mình bị làm sao nữa, tớ chỉ là nhìn thấy cậu đi cùng người khác thì không thoải mái, cũng không muốn cậu yêu đương với người khác.
"Cậu không thể ở bên tớ mãi mãi sao? Trước đây chúng ta hòa hợp biết bao nhiêu, tớ hiểu mọi chuyện về cậu, cậu cũng hiểu về tớ, cứ như thế này ở bên nhau không tốt sao? Sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng nhau ra ngoài thuê nhà ở, nếu cậu không thích thì chúng ta cũng có thể chuyển thẳng về nhà tớ ở, dù sao nhà tớ có rất nhiều phòng.
"Sau này tớ chắc chắn sẽ không kết hôn, nên cậu cũng không cần lo lắng sẽ có người thứ ba xen vào giữa chúng ta, tốt biết bao nhiêu, cậu thấy sao?"
Tôi quay lại nhìn Giang Kỷ.
"Tớ thấy không tốt, cậu không muốn yêu đương, không có nghĩa là tớ cũng không muốn yêu đương."
"Thích Diễn! Cậu bao giờ lại trở nên 'mù quáng' vì tình yêu như thế?!"
"Giang Kỷ! Rõ ràng là cậu quá chiếm hữu đối với tớ thì có! Rốt cuộc khoảng thời gian này cậu có suy nghĩ kỹ không? Cậu nghĩ gì về tớ? Cậu nghĩ bạn bè thực sự sẽ đối xử với nhau như cách chúng ta đã từng sao?
"Cậu với Bùi Trình cũng là bạn bè, cậu có muốn khoác vai cậu ấy không? Cậu có muốn gọi cậu ấy là 'bé cưng' không? Cậu có muốn sống cùng cậu ấy cả đời không?"
Giang Kỷ biểu cảm kinh ngạc, có một khoảnh khắc trống rỗng.
"Tớ... tớ cũng không biết tớ nghĩ gì về cậu."
Tôi mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo cậu ta, kéo cậu ta về phía tôi.
"Rất đơn giản, nhìn tớ này, cậu có muốn hôn tớ không?"
