Nếu tôi biết Giang Kỷ là một người dám hành động đến thế.
Thì tôi tuyệt đối sẽ không tự đưa mình đến trước mặt cậu ta.
Cậu ta bị tôi kéo cúi xuống, ghé sát trước mặt tôi.
Ánh mắt Giang Kỷ lướt trên khuôn mặt tôi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi tôi.
Rồi tôi thấy cậu ta nuốt nước bọt.
Giống như nhìn thấy một chiếc bánh kem ngon lành vậy.
Nhưng cậu ta không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động nào.
Vậy là tôi đoán sai rồi sao?
Bàn tay đang nắm cổ áo cậu ta của tôi hơi nới lỏng, giây tiếp theo.
Môi tôi lại cảm nhận được một sự ấm áp.
Giang Kỷ!
"Bốp!"
Một cái tát giáng xuống mặt Giang Kỷ.
Cậu ta cũng rời khỏi môi tôi.
Tôi không ngờ người này lại táo bạo đến mức hôn thẳng lên.
Người ta còn đang suy nghĩ xem mình có nên hôn hay không, tôi thì vẫn đang nghĩ xem cậu ta có thích tôi hay không.
Tôi tức đến bật cười.
Chà mạnh miệng mình.
Và Giang Kỷ ôm mặt, không hề tỏ ra tức giận vì bị tát.
Ngược lại còn cười cười như đang hồi tưởng điều gì đó.
Cái tên khốn này, đừng nói với tôi là cậu ta vẫn còn đang nhớ lại nụ hôn vừa rồi!
"Thích... không, bé cưng, tớ biết rồi."
Tôi tức muốn chết.
Đến nước này rồi, nếu cậu ta vẫn không thể phân biệt được tình cảm của mình, thì tôi sẽ thực sự g.i.ế.c cậu ta mất.
"Ha ha, chúc mừng cậu cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng cũng chúc mừng cậu, hoàn toàn hết cơ hội rồi."
Tôi quay người định đi, lại bị Giang Kỷ chặn lại.
"Tại sao? Tại sao? Tớ đã biết rồi, tớ chính là thích cậu, sự bất thường trong khoảng thời gian này, đều là vì tớ thích cậu, không muốn thấy cậu ở bên người khác."
"Ai cho cậu hôn tớ?!"
Giang Kỷ ngây thơ nói: "Không phải cậu bảo tớ hôn cậu sao?"
