NGƯỜI YÊU DÌM TA XUỐNG ĐÁY SÔNG, TRỌNG SINH TRỞ VỀ, TA SẼ GIẾT HẮN

Chương 1: Sông Ngọc La

Phó Minh Trinh đến từ một đất nước văn minh, nơi tự do và bình đẳng được coi trọng.

Lớn lên trong môi trường văn hóa hài hòa, tính cách anh nho nhã, ôn nhuận và giữ một trái tim thuần khiết.

Anh rời quê hương, một mình chu du khắp thế giới.

Phó Minh Trinh chưa từng nghĩ Ngọc La quốc sẽ là điểm dừng chân cuối cùng, và cũng là nơi anh phải lòng một người.

Người anh yêu tên là Ngọc Căng, Quốc chủ của Ngọc La quốc.

Ngay lần đầu gặp mặt, Phó Minh Trinh đã bị vẻ đẹp tuyệt thế của y mê hoặc đến mức không thốt nên lời.

Anh đã đi qua bao nhiêu thành phố, chứng kiến người dân Ngọc La quốc ai nấy đều diễm lệ, bất kể nam nữ, nhưng riêng Quốc chủ Ngọc Căng lại sở hữu một vẻ đẹp mang tính thần thánh, vượt lên trên tất thảy.

Điều đó khiến Phó Minh Trinh cảm thấy mình như đang đứng trước một thiên thần thánh khiết.

Ngọc Căng cũng khao khát được hiểu biết về thế giới bên ngoài, nên đã giữ Phó Minh Trinh lại trong hoàng cung.

Y thích trò chuyện cùng anh; mỗi khi kể chuyện, đôi mắt Phó Minh Trinh lại sáng rực, tựa như một viên minh châu không bao giờ tắt.

“Vì sao người dân ở đất nước các ngài ai cũng đẹp đến vậy? Một người tùy tiện trên phố cũng có thể sang nước tôi làm minh tinh, ngài biết minh tinh không?

Họ là thần tượng, là thứ gì đó giống như vì sao hay tín ngưỡng, có thể mang lại sức mạnh vô tận cho người khác. Người nơi đây quả thật quá xinh đẹp, nhưng dĩ nhiên, Ngọc Căng, ngài là người xinh đẹp nhất.”

Khi nói chuyện, Phó Minh Trinh luôn nhìn thẳng vào đối phương bằng ánh mắt chân thành. Ngọc Căng cũng nhìn lại anh, sâu thẳm vào đáy mắt.

Trong thần điện hoa lệ, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau. Họ hôn môi, giao hòa và thề nguyện đồng sinh cộng tử.

Thời gian trong cung trôi qua thật nhanh. Phó Minh Trinh từng nghĩ đến việc rời đi, nhưng Ngọc Căng đã cầu hôn anh.

Giữa tự do và tình yêu, anh chọn tình yêu, từ bỏ ảo vọng về một cuộc sống phiêu bạt. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngọc Căng, anh không hề cảm thấy tiếc nuối.

Thế nhưng, một nỗi lo lắng vẫn âm thầm day dứt trong lòng anh. Đó là tuổi thọ ngắn ngủi của người dân Ngọc La quốc, hiếm ai sống quá 40 tuổi.

Ngọc Căng hiện tại chỉ mới hai mươi. Đối với Phó Minh Trinh, hai mươi năm ở bên nhau là quá ít ỏi.

Khi thấy Ngọc Căng bắt đầu tìm kiếm người kế vị, Phó Minh Trinh đã rơi nước mắt.

“Ngọc Căng, liệu chàng có thể đừng c.h.ế.t trước ta không?”

Ở quê hương Phó Minh Trinh, mọi người đều có thể sống đến trăm tuổi. Anh tin rằng mình cũng vậy.

Năm nay anh 25 tuổi, nếu Ngọc Căng qua đời ở tuổi 40, anh sẽ phải làm sao để vượt qua quãng đời còn lại dài đằng đẵng?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Căng, anh đau khổ van xin một cách ngây thơ: “Chàng đừng chết, được không?”

Có lẽ vì mệnh số quá ngắn, người Ngọc La quốc nhìn nhận sinh tử rất nhẹ nhàng.

Ngọc Căng cũng không ngoại lệ, nhưng đối diện với nước mắt của Phó Minh Trinh, y lại thoáng trách móc số phận bất công. “Ta sẽ cố gắng hết sức, được không? Trước kia từng có một vị Quốc chủ vì người mình yêu mà sống đến năm mươi tuổi, ta hẳn cũng làm được.”

Phó Minh Trinh không muốn làm khó y. Chuyện sinh tử nào ai có thể làm chủ.

Sau khi quyết định thành hôn với Ngọc Căng, Phó Minh Trinh bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

Anh mơ thấy sông Ngọc La cuồn cuộn chảy xiết. Lúc đầu, nước sông lấp lánh muôn màu, bọt khí rực rỡ nổi lên.

Nhưng rất nhanh, ánh nắng làm vỡ tung những bọt khí đó, và từ đó chảy ra thứ m.á.u đặc sệt tanh tưởi, nhuộm đỏ cả dòng sông. Kinh hoàng, Phó Minh Trinh giật mình tỉnh giấc, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Ngọc Căng cũng tỉnh, cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh: “Chàng gặp ác mộng sao?”

Quay đầu nhìn khuôn mặt thanh nhuận, sáng hơn cả ánh trăng của Ngọc Căng, một cảm giác ớn lạnh không tên lại dâng lên trong lòng anh. Anh gật đầu: “Rất khủng khiếp.”

“Đó là ác mộng gì?” Ngọc Căng kiên nhẫn hỏi sau khi lau mồ hôi trên mặt anh, “Nói cho ta nghe.”

Không hiểu vì sao, Phó Minh Trinh lại nói dối: “Ta mơ thấy mình bị ngã từ nóc nhà xuống, sợ c.h.ế.t khiếp.”

“Vậy sau này đừng lên nóc nhà nữa.” Ngọc Căng ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc anh.

Trên người y toát ra mùi hương hoa ngọc lan dễ chịu. Phó Minh Trinh dần dần thiếp đi.

Phó Minh Trinh quyết tâm phải đến bờ sông Ngọc La xem xét. Anh rời cung, đi dọc theo đường phố lên phía thượng nguồn, nơi dòng sông cuồn cuộn chảy qua.

Lần đầu đặt chân đến Ngọc La quốc, anh đã thấy con sông này, sạch sẽ, trong vắt, như một dải ngân hà dừng lại trên đất nước họ.

Nhưng hôm nay, nhìn dòng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, chóp mũi anh lại thoang thoảng nghe thấy mùi m.á.u tanh.

Anh dùng vật chứa mang theo lấy một ít nước thánh về phòng thí nghiệm trong cung.

Phó Minh Trinh thích làm các thí nghiệm. Để anh vui, Ngọc Căng còn đặc biệt xây cho anh một phòng thí nghiệm.

Anh bắt hai con chuột con xấu xí hơn bình thường, một con nuôi bằng nước sông bình thường, một con nuôi bằng nước thánh.

Ba ngày sau, quả nhiên anh thấy một con chuột con trở nên đáng yêu, ngốc nghếch.

Lông nó bóng mượt, đôi mắt nhỏ xíu căng to, trông vô tội và thú vị, mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Con chuột còn lại vẫn xấu xí như cũ. Phó Minh Trinh ở lì trong phòng thí nghiệm.

Một tháng sau, con chuột xinh đẹp chết, trong khi con chuột xấu xí kia vẫn bình an vô sự. Lưng Phó Minh Trinh lạnh toát.

Anh lập tức báo tin cho Ngọc Căng. Khi đó, Ngọc Căng đang nghị sự cùng các đại thần. Chỉ vừa nói nước thánh có vấn đề, anh đã bị mọi người bác bỏ.

Các vị đại thần xinh đẹp đó dùng ánh mắt sắc lạnh như muốn g.i.ế.c người nhìn anh, cứ như anh đang yêu ngôn hoặc chúng.

Anh cầu cứu nhìn Ngọc Căng, nhưng y lại trách mắng, bảo anh đừng hồ đồ.

“Dạo này chàng nghỉ ngơi không tốt, nên về nghỉ ngơi đi.”

 

back top