NGƯỜI YÊU DÌM TA XUỐNG ĐÁY SÔNG, TRỌNG SINH TRỞ VỀ, TA SẼ GIẾT HẮN

Chương 7: Hết nợ

Phó Minh Trinh là người nói lời giữ lời. Anh nói sẽ đưa Ngọc Căng đi gặp người thân và bạn bè thì sẽ không nuốt lời.

Anh tìm một ngày đẹp trời, tổ chức buổi tiệc nướng BBQ ngoài trời.

Người nhà anh đều đồng ý, còn bạn bè thì anh đã báo trước về tình hình của Ngọc Căng.

Tuy nhiên, bạn bè anh sau khi biết chuyện anh từng suýt chết, đều có thái độ bất mãn lớn đối với Ngọc Căng.

“Người như vậy mà cậu cũng nhịn được, còn mang về đây? Cậu không sợ hắn ta lại hại c.h.ế.t cậu một lần nữa sao?”

“Chuyện cũ không nhắc lại. Lát nữa tôi có chút việc, các cậu cứ đến nhà tôi đón hắn trước, rồi cùng nhau đến chỗ hẹn.”

Bạn bè thấy Phó Minh Trinh mặt lạnh tanh, không dám nói thêm gì, đành phải đồng ý.

Anh bảo bạn bè đi đón Ngọc Căng vì tiện đường, còn anh là người tổ chức nên cần đi mua thêm nguyên vật liệu.

Anh đến nơi bận rộn lo liệu mọi thứ. Đến khi thấy mọi người đã đến đông đủ, nhưng lại không thấy bóng dáng Ngọc Căng đâu.

Anh nhìn mấy người bạn vừa bước vào: “Tôi đã bảo các cậu đi đón hắn rồi cơ mà? Người đâu? Các cậu không đi đón à?”

Vẻ mặt mấy người bạn trở nên lúng túng. Ai cũng lắp bắp nói mình quên.

Phó Minh Trinh cầm lấy chìa khóa xe: “Chuyện này mà cũng quên được? Đầu óc các cậu bị úng nước à? Giữ lửa cẩn thận, tôi về nhà đón hắn ngay đây.”

Anh vừa định bước ra thì mấy người bạn lại giữ anh lại: “Để hắn ở nhà cho yên đi, đến đây hắn cũng không vui đâu.”

“Đúng vậy, cậu bảo hắn là đồ cổ hủ mà? Chắc chắn chỉ biết chuyện nước thánh, sông Ngọc La gì đó, không nói chuyện hợp với chúng ta đâu, đến đây chẳng phải càng khó xử sao?”

“Với lại, chỗ này cách nhà cậu xa lắm, lần này bỏ qua đi, lần sau cậu dẫn hắn ra ngoài cũng được.”

Cả đám bạn đồng lòng, ánh mắt chột dạ khiến trong lòng Phó Minh Trinh dâng lên một dự cảm kinh khủng.

Mắt anh sắc như đuốc, lướt qua mặt vài người: “Rốt cuộc các cậu có đi đón hắn không? Hay nói đúng hơn là các cậu đã đưa hắn đi đâu?”

Là tình bạn từ thuở nhỏ, không ai muốn làm căng thẳng quan hệ.

Vài người ấp úng không nói nên lời.

Phó Minh Trinh trực tiếp nắm chặt vạt áo một người bạn, nghiến răng: “Rốt cuộc các cậu đã làm gì hắn? Bây giờ không nói rõ, sau này đừng làm bạn bè gì nữa!”

“Chúng tôi... chỉ là bỏ hắn ở trên đường núi, bảo hắn không được đi lung tung, nói rằng cậu sẽ đến đón hắn.”

“Mấy người bị tâm thần à? Các người có bệnh không?”

Phó Minh Trinh tức đến đỏ cả mắt, đạp đổ hết đồ nướng BBQ: “Bây giờ lập tức đi tìm hắn với tôi! Các cậu bỏ hắn ở đâu? Trên người hắn không có điện thoại, không biết chữ, lại còn mù tịt về mọi thứ ở đây. Các người muốn hại c.h.ế.t hắn sao?”

Mấy người bạn không dám hó hé, đây là lần đầu tiên họ thấy Phó Minh Trinh nổi giận lớn như vậy.

Cả nhóm lái xe hướng về phía con đường núi đó.

Nhưng ai cũng nghĩ Ngọc Căng chắc chắn không còn ở vị trí cũ, dù sao cũng chẳng ai ngu ngốc đến mức cứ đứng chờ mãi.

“Chúng tôi bảo hắn chờ tại chỗ, hắn tự chạy lung tung thì không trách chúng tôi được.”

“Một người lớn sống sờ sờ, tự ý chạy đi thì ai mà cản được.”

“Tất cả im miệng cho tôi!” Phó Minh Trinh đạp ga hết cỡ, “Hắn nhất định sẽ chờ tôi, hắn nhất định sẽ chờ tôi!”

Trên đường núi mọc đầy những cây cối hình thù kỳ dị.

Vừa lúc trời đổ mưa, cả không gian trở nên mờ ảo và ẩm ướt.

Phó Minh Trinh cắn ngón tay mình, lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi.

Quẹo qua một khúc cua, nhìn thấy bóng dáng Ngọc Căng, nước mắt anh tuôn trào không kiểm soát. Anh thắng xe gấp trước mặt Ngọc Căng.

“Chàng đến rồi.” Ngọc Căng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Y nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phó Minh Trinh, đưa tay lên định chạm vào anh: “Sao lại khóc? Minh Trinh?”

“Bọn họ bảo chàng đứng đây đợi ta, là chàng cứ đứng đây đợi thật sao? Chàng là đồ ngốc à?

Nếu ta thật sự không đến đón, chàng định cứ đứng chờ mãi sao? Chàng không có điện thoại, không có tiền, lại không biết chữ, chàng sẽ c.h.ế.t cóng, chàng là đồ ngốc à? Bọn họ bảo chàng xuống xe là chàng xuống sao? Sao chàng lại ngu xuẩn đến mức này?”

Phó Minh Trinh cảm thấy dáng vẻ mình hiện tại thật chật vật, nhưng anh không thể kiềm chế được sự sụp đổ.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ xử lý khéo léo hơn Ngọc Căng.

Nhưng với Ngọc Căng, chỉ cần anh nói đợi, y nhất định sẽ đợi.

Y chính là ngốc nghếch như vậy. Sự hiểu rõ đó càng khiến Phó Minh Trinh thêm áy náy, thêm suy sụp.

Anh dường như cũng đã hiểu được sự tủi thân của Ngọc Căng năm xưa: Ngọc Căng không hề hại c.h.ế.t anh, nhưng y lại nhận về sự căm hận vĩnh viễn và nhát d.a.o đ.â.m vào ngực.

“Ta biết chàng nhất định sẽ quay lại đón ta.” Ngón tay Ngọc Căng lạnh buốt, lau đi những giọt nước mắt giàn giụa của Phó Minh Trinh: “Đừng khóc, Minh Trinh. Dù chàng không đến đón, ta cũng sẽ không trách chàng.”

Chính câu nói này lại khiến Phó Minh Trinh khóc càng dữ dội hơn.

Anh vừa nức nở, vừa kéo mấy người bạn xuống xe: “Cút hết cho tôi!”

Cuối cùng, anh và Ngọc Căng trở về nhà ngay lập tức. Suốt quãng đường, anh không ngừng khóc.

Anh cũng không rõ mình đang khóc vì điều gì.

Anh dường như thiếu một lần xả hết mọi cảm xúc. Từ sau khi trọng sinh, anh luôn kìm nén, đè nén tất cả tình cảm trong lòng.

Nhưng lần khóc nức nở này đã gột rửa đi sự oan ức trong lòng anh, mọi suy nghĩ đều trở nên minh bạch.

Vừa về đến nhà, Ngọc Căng định đi lấy khăn ấm cho anh lau mặt.

Khi y vừa định vào nhà vệ sinh, Phó Minh Trinh đã trực tiếp ôm lấy y, lau hết nước mắt lên người y: “Ngọc Căng, ta thật sự chịu đủ chàng rồi, thật sự chịu đủ rồi.”

“Xin lỗi.” Ngọc Căng biết Phó Minh Trinh còn oán trách mình, ánh mắt y rất ảm đạm: “Sau này ta sẽ bù đắp cho chàng thật tốt.”

Phó Minh Trinh nghe thấy lời y nói, ngược lại trầm mặc.

Anh buông y ra, ngẩn ngơ ngồi trên ghế sofa.

Ngọc Căng cầm khăn lông bước ra thì thấy dáng vẻ đờ đẫn của anh. Khăn ấm áp lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh.

Phó Minh Trinh ngơ ngác nhìn qua. Con ngươi trong veo phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của Ngọc Căng: “Sau này đừng ngốc nghếch như vậy nữa. Lỡ ta thật sự không đi tìm, chàng bị rắn cắn thì sao?”

“Ta không sợ rắn, còn biết bắt rắn.” Ngọc Căng lau mặt xong, lại lau lòng bàn tay đang đổ mồ hôi của anh, đau lòng nhìn Phó Minh Trinh: “Đừng khóc, Minh Trinh. Sau này ta nhất định chỉ nghe lời một mình chàng.”

Cho đến khi Ngọc Căng lau hết nước mắt, Phó Minh Trinh mới nhận ra mình đang khóc.

Anh không biết mình bị làm sao. Trước ngày hôm nay, anh còn rất nhiều oán hận với Ngọc Căng. Nhưng hôm nay, ở hoàn cảnh tương tự, anh chỉ cảm thấy bất lực.

Nếu Ngọc Căng hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ mãi mãi sống trong dằn vặt.

Anh bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Ngọc Căng. Anh trước kia chỉ có nỗi sợ hãi khi bị dìm chết, giờ đây lại có thêm một nỗi đau, nỗi đau sâu nặng hơn cả việc tự mình vứt bỏ Ngọc Căng.

Huống chi với một người như Ngọc Căng, việc dung túng người khác hại c.h.ế.t mình, nỗi đau trong lòng y chỉ càng sâu càng nặng hơn.

“Ngọc Căng, lần này chúng ta thật sự huề nhau.”

Anh vùi mặt vào lòng Ngọc Căng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

 

back top